"Hôm đó tan học, như thường lệ tôi đợi cậu ấy ở cổng trường nhưng đợi mãi không thấy cậu ấy ra, đến lớp tìm thì lớp trưởng lại nói cậu ấy đã về từ lâu. Tôi giật mình, mỗi ngày Giang Trạm đều cùng tôi đi học, tan học, không thể xảy ra chuyện như vậy được, hơn nữa tài xế vẫn đang đợi chúng tôi nên chắc chắn cậu ấy không về nhà. Tôi cuống cuồng gọi điện cho cậu ấy nhưng không ai nghe máy. Tôi lại gọi cho ông nội Giang nhưng người trả lời là thư ký, cô ấy nói ông nội Giang có cuộc họp quan trọng, đang phát biểu trên bục. Không còn cách nào khác, tôi đành cùng tài xế đi dọc đường tìm cậu ấy. Tôi càng lúc càng sốt ruột, đang định báo cảnh sát thì Giang Trạm gọi lại cho tôi. Sau đó, tôi cùng tài xế tìm đến địa chỉ cậu ấy nói, lúc đó, tôi thực sự tưởng rằng cậu ấy sắp chết rồi."

"Toàn thân cậu ấy đầy máu, không biết có bao nhiêu vết thương. Chúng tôi sợ hãi, muốn đưa cậu ấy đến bệnh viện nhưng cậu ấy không chịu, ép chúng tôi đưa cậu ấy đến biệt thự số 46 khu Kim Hồ Loan. Lúc đó cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như ác quỷ bò ra từ địa ngục, nếu tôi không đồng ý, cậu ấy sẽ kéo tôi cùng xuống địa ngục."

"Chúng tôi không còn cách nào khác đành đưa cậu ấy đến đó, may mà không quá xa, rất nhanh đã đến nơi. Cậu ấy xuống xe, ngay cả đi cũng rất khó khăn nhưng lại cố hết sức đi về phía cổng biệt thự. Mãi đến khi nghe thấy tiếng một cô gái, cậu ấy mới dừng lại, quay đầu chạy về phía cô gái đó." Trình Tư Niên nhìn Kiều Du, mỉm cười: "Kiều Du, đó là lần đầu tiên tôi biết đến sự tồn tại của cô."

Kiều Du liếc nhìn Trình Tư Niên, mím môi, không nói gì.

Trình Tư Niên cũng không để ý, quay đầu tiếp tục nói: "Lúc đó cậu ấy mất quá nhiều máu, vừa chạy đến trước mặt cô đã ngất đi, cô cũng bị cậu ấy dọa cho ngất xỉu. Ba mẹ cô đưa cô về nhà, chúng tôi cũng đưa cậu ấy đến bệnh viện. Đêm hôm đó, phải mất tám tiếng đồng hồ mới có thể kéo cậu ấy trở về từ cõi chết."

"Cậu ấy có mười hai vết thương do bị dao đâm, mỗi vết đều sâu đến tận xương nhưng không gây tử vong. Ba chiếc xương sườn bị gãy, xương ống chân trái cũng bị gãy nhẹ, nhiều chỗ trên cơ thể bị bầm tím, lượng máu mất lên đến 2000 ml... Bác sĩ nói nếu chậm thêm chút nữa thì thực sự không cứu được cậu ấy." Giọng Trình Tư Niên nghẹn ngào.

"Tối hôm đó, ông nội Giang đã cho người điều tra xem ai đã hại Giang Trạm thành ra như vậy, cuối cùng điều tra ra được là do mẹ cậu ấy làm. Từ khi bị ông nội Giang đưa vào viện điều dưỡng, bà ấy rất tích cực phối hợp điều trị, tinh thần cũng ngày càng tốt, sau đó được bác sĩ chẩn đoán là có thể về nhà tĩnh dưỡng. Nhưng ngay khi xuất viện, bà ấy đã chạy đến trường lừa Giang Trạm ra. Bà ấy chuốc thuốc Giang Trạm, đâm mười hai nhát dao lên người cậu ấy, muốn để cậu ấy từ từ mất máu mà chết. Bà ấy thực sự muốn giết Giang Trạm, may mà cậu ấy tỉnh lại, nhảy ra ngoài cửa sổ, trốn thoát."

Mắt Kiều Du đỏ hoe, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, giọng nói nghẹn ngào: "Sao bà ấy có thể..."

Trình Tư Niên siết chặt cốc, tay trắng bệch, hốc mắt hơi đỏ. Hắn ta nhắm mắt lại một lúc rồi nói tiếp: "Sau khi ông nội Giang biết chuyện đã cử người đi bắt bà ấy, nhưng khi tìm thấy thì bà ấy đã chết.”

"Sau khi Giang Trạm bình phục, ông nội Giang phát hiện mình bị ung thư dạ dày. Ông ấy sợ sau khi mình chết, Giang Trạm không có chỗ dựa sẽ bị người ta bắt nạt nên không cho cậu ấy tiếp tục đi học nữa, mỗi ngày đều mang cậu ấy theo bên mình, dạy cậu ấy kinh doanh, chuẩn bị để cậu ấy tiếp quản Giang thị."

"Giang Trạm thông minh, lại chịu khó học hỏi, rất nhanh đã có chỗ đứng trong nội bộ tập đoàn Giang thị. Vì vậy, vào lễ trưởng thành năm mười tám tuổi của cậu ấy, ông nội Giang đã tuyên bố Giang Trạm sẽ kế thừa vị trí của mình, sau khi ông mất, sẽ toàn quyền tiếp quản Giang thị." Trình Tư Niên uống một ngụm nước, nhìn Kiều Du: "Đúng rồi, hôm đó cô cũng đến, đó là lần thứ hai tôi gặp cô."

"Không lâu sau đó, ông nội Giang qua đời, Giang Trạm toàn quyền tiếp quản Giang thị, bận rộn đến chết, nhưng dù bận đến mấy thì cậu ấy vẫn sẽ đến biệt thự số 46 khu Kim Hồ Loan."

Kiều Du cố gắng không để nước mắt rơi, giọng run run: "Ngày nào cũng đến sao? Tôi... chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy..."

Trình Tư Niên cười khẽ: "Cậu ngốc đó lần nào cũng đi lúc nửa đêm, trước khi trời sáng đã rời đi, đương nhiên cô không gặp được cậu ấy rồi."

Thấy trong mắt Kiều Du hiện lên một tầng nước mắt, Trình Tư Niên lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô, sau đó ngồi xuống đối diện, tiếp tục nói: "Sau đó tôi đi học đại học, mấy tháng mới về một lần nhưng lần nào về cũng thấy ảnh của cô, vì vậy tôi mới biết, cậu ấy cho người theo dõi cô."

"Tôi học thêm ngành tâm lý học, phần lớn là vì cậu ấy. Tôi cho cậu ấy làm vài bài kiểm tra tâm lý, kết quả đều giống nhau, chứng rối loạn lo âu phụ thuộc mức độ nặng. Cô học y, có thể không hiểu nhiều về bệnh tâm lý, biểu hiện thường gặp của loại bệnh này là nhạy cảm, lo lắng, ham muốn kiểm soát, nghiêm trọng hơn có thể sinh ra những cảm xúc như cố chấp, ghen tuông và tự cô lập. Tình trạng bệnh của Giang Trạm đã quá rõ ràng rồi."

"Tôi đã thử trị liệu tâm lý cho cậu ấy nhưng không hiệu quả. Cô có sức ảnh hưởng rất lớn đến cậu ấy, giống như người sắp chết đuối bám được vào cọng rơm cứu mạng. Vì vậy, cậu ấy chấp niệm với cô, chấp niệm đến mức một câu nói, thậm chí là một biểu cảm của cô cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy."

Trình Tư Niên thở dài, nhìn chằm chằm cốc nước trên bàn, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ: "Sau đó có một kỳ nghỉ đông, tôi phát hiện cậu ấy đột nhiên vui vẻ hẳn lên, mỗi ngày đều cầm miếng gỗ để khắc tượng. Mặc dù trên mặt vẫn không có nhiều biểu cảm nhưng khi nói chuyện với tôi, cậu ấy sẽ nói nhiều hơn vài chữ. Vào tối nọ, sau khi khắc xong bức tượng, cậu ấy đã cười."

"Mặc dù thoáng qua nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cười. Lúc đầu tôi khá vui mừng, nghĩ rằng hai người có tiến triển gì đó nhưng tối hôm sau, cậu ấy vừa về đến nhà đã nhốt mình trong phòng, hai ngày liền không đi làm. Tôi không biết tình hình, cũng không dám tùy tiện khuyên nhủ."

"May mắn thay, đến ngày thứ ba, cậu ấy cũng chịu ra ngoài, nhưng tâm trạng lại trở nên u ám. Tôi nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy cũng không trả lời."

"Chính từ ngày đó, cậu ấy bắt đầu chuẩn bị ngôi nhà trên hậu sơn kia."

Kiều Du rút một tờ khăn giấy lau nước mắt: "Vậy nên, ngày tôi nhập học năm nhất, không phải anh tình cờ gặp tôi đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play