Trình Tư Niên vừa tiễn bệnh nhân cuối cùng đi, thì thấy Kiều Du đang đợi ngoài cửa phòng làm việc.
Trình Tư Niên dẫn Kiều Du vào phòng làm việc, rót cho cô cốc nước: "Xin lỗi, hôm nay đột nhiên có thêm bệnh nhân nên kết thúc hơi muộn."
Kiều Du cười lắc đầu: "Không sao, tôi cũng vừa mới đến."
Trong tình huống biết rõ mất điện không thể sử dụng máy móc, mà bệnh viện vẫn ồn ào như vậy, quả nhiên ngày tận thế đã cận kề.
Trình Tư Niên ngồi xuống đối diện cô, thẳng thắn nói: "Hôm nay tìm tôi là có chuyện cần tôi giúp sao?"
Kiều Du thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào hắn ta, vẻ mặt bình tĩnh nhưng câu hỏi thốt ra lại khiến Trình Tư Niên vô cùng căng thẳng.
Cô hỏi: "Anh đã từng đến hậu sơn nhà họ Giang chưa?"
Giọng Trình Tư Niên run rẩy: “Cô...nhìn thấy rồi sao?"
Kiều Du không nói gì nhưng Trình Tư Niên có thể đoán ra câu trả lời.
"Bắt đầu từ khi nào?" Kiều Du hỏi.
Trình Tư Niên thở dài: "Khoảng ba năm trước."
Thấy Kiều Du không nói gì, hắn ta suy nghĩ rồi nói tiếp: "Kiều Du, mặc dù tôi biết nói như vậy với cô là không công bằng nhưng với tư cách là anh em của Giang Trạm, tôi chân thành cầu xin cô, nếu cô thực sự muốn rời đi thì hãy coi như thương hại cậu ấy, ở lại với cậu ấy đến hết ngày sinh nhật, được không?"
Sinh nhật của Giang Trạm là ngày 18 tháng 1, tức là ngày kia.
Kiều Du không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nghiêm túc hỏi hắn ta: "Anh có thể kể cho tôi nghe về quá khứ của anh ấy không? Còn nữa... anh ấy mắc bệnh tâm lý gì?"
Kiều Du quen Trình Tư Niên khi còn học đại học. Cả hai cùng là sinh viên khoa Y của trường đại học A, mặc dù khác chuyên ngành nhưng Trình Tư Niên vẫn được coi là đàn anh của cô, hồi đầu năm học, là hắn ta đưa Kiều Du đến ký túc xá. Là nhân vật nổi tiếng của trường, thỉnh thoảng Kiều Du lại nghe được một vài tin tức liên quan đến Trình Tư Niên.
Ví dụ như, hồi nhỏ gia đình hắn ta sa sút nên được nhà họ Giang nhận nuôi, hay là hắn ta chọn học thêm chuyên ngành tâm lý học.
Trình Tư Niên im lặng một lúc lâu, cuối cùng đứng dậy, lấy một bệnh án từ trong ngăn kéo có khóa ở giữa bàn làm việc, đưa cho Kiều Du.
Họ tên: Giang Trạm.
Kết quả chẩn đoán: Rối loạn lo âu phụ thuộc mức độ nặng.
Sau khi đưa bệnh án cho Kiều Du, Trình Tư Niên cầm cốc nước đi đến bên cửa sổ, mặc kệ cô có nghe hay không, hắn ta kể lại chuyện cũ, giọng nói chứa đựng nỗi buồn vô tận.
"Tôi chuyển đến nhà họ Giang năm mười hai tuổi. Lúc đó ba mẹ tôi đều đã mất, dì tôi thì bị bệnh nặng nằm liệt giường, là ông nội Giang đã nhận nuôi tôi. Nhà tôi vốn là đối tác làm ăn của nhà họ Giang nên từ nhỏ, tôi đã gặp Giang Trạm, mặc dù cậu ấy không thích nói chuyện nhưng ít nhất vẫn còn bình thường. Tuy cậu ấy hơn tôi hai tuổi, nhưng sẽ cùng tôi xem truyện tranh, còn dẫn tôi đi bắt bướm. Sau khi chú Giang xảy ra chuyện thì tôi không còn gặp cậu ấy nữa, mãi đến khi tôi được nhà họ Giang nhận nuôi.”
"Ông nội Giang nói sẽ đưa tôi đi gặp Giang Trạm, thực sự lúc đó tôi rất vui, nghĩ rằng dù có phải sống nhờ nhà người khác thì ít nhất cũng có một người bạn thời thơ ấu. Nhưng khi cậu ấy đứng trước mặt tôi thì tôi lại không dám tiến lại gần dù chỉ một bước. Trên mặt cậu ấy không có bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt nhìn tôi như nhìn một người chết, vô cảm và lạnh lùng."
"Ông nội Giang nói Giang Trạm mới được đón về cách đây nửa năm, sau khi chú Giang xảy ra chuyện, cậu ấy vẫn luôn sống cùng mẹ. Tôi không biết tại sao cậu ấy lại trở nên như vậy, mãi cho đến khi nghe thấy hai người giúp việc nói chuyện phiếm trong vườn. Họ nói rằng sau khi chú Giang mất, cô Giang vì không chịu được cú sốc nên tinh thần có vấn đề, lúc tốt lúc xấu, khi mất kiểm soát sẽ ngược đãi Giang Trạm. Cô ấy trói cậu ấy lại, nhốt vào phòng tối suốt mấy ngày, không cho ăn, không cho uống; có khi còn treo cậu ấy lên giá phơi quần áo trên ban công, dùng roi mây đánh."
Nghe vậy, Kiều Du chỉ thấy đau lòng: "Tại sao? Giang Trạm là con trai ruột của cô ấy! Tại sao cô ấy lại làm vậy?"
Trình Tư Niên cười khổ: "Vì ngày chú Giang xảy ra chuyện, là vì muốn về nhà đón sinh nhật Giang Trạm nên mới bất chấp mưa to, vội vã trở về, rồi gặp tai nạn xe hơi."
Kiều Du nắm chặt góc bệnh án, hơi run rẩy: "Nhưng đó không phải lỗi của Giang Trạm... Giang Trạm cũng không muốn như vậy..."
"Đúng vậy." Trình Tư Niên thở dài: "Nhưng lúc đó cô Giang không còn bình thường nữa, cô ấy chỉ có lòng thù hận với Giang Trạm, cho rằng Giang Trạm đã hại chết chồng mình. Cậu ấy cứ như vậy bị mẹ mình ngược đãi suốt bốn năm, mãi đến khi ông nội Giang phát hiện ra, mới đón cậu ấy về nhà."
"Sau đó, ông nội Giang sắp xếp trường học cho hai chúng tôi. Giang Trạm rất thông minh, học gì cũng giỏi, tiếp thu nhanh. Ông nội Giang rất vui mừng, thường khoe với người khác rằng cháu trai mình giỏi giang như thế nào, còn dẫn cậu ấy đi dự tiệc khắp nơi, hy vọng cậu ấy có thể cởi mở hơn một chút. Nhưng Giang Trạm vẫn không thích nói chuyện, cũng không bao giờ cười, hầu như không có bất kỳ cảm xúc nào. Tôi tưởng rằng trên thế giới này không còn chuyện gì có thể khiến Giang Trạm xúc động nữa, cho đến khi... lần đầu tiên tôi thấy Giang Trạm nổi giận…"
Trình Tư Niên nhấp một ngụm nước, giọng hơi khàn: "Hôm đó là cuối tuần, có một gia đình dẫn theo con đến nhà họ Giang, nghe nói là đến tìm ông nội Giang để bàn chuyện hợp tác. Người lớn nói chuyện, để chúng tôi ở chung một chỗ. Cậu bé đó cũng trạc tuổi chúng tôi, có lẽ được gia đình chiều hư, không có phép tắc, sau lưng còn mắng Giang Trạm là đồ câm. Tôi tức quá, mắng lại cậu ta mấy câu, kết quả là cậu ta nhân lúc Giang Trạm đi tắm, chạy vào phòng cậu ấy lục tung đồ đạc, còn ăn mất viên kẹo Giang Trạm để trong hộp."
Trình Tư Niên quay sang nhìn Kiều Du: "Tôi từng thấy viên kẹo đó, chỉ là một viên kẹo vị trái cây bình thường, là vị dâu tây mà Giang Trạm ghét nhất nhưng cậu ấy lại nâng niu cất trong hộp, không cho ai đụng vào."
Kiều Du cụp mắt, nếu cô nhớ không nhầm thì... lần đầu tiên gặp Giang Trạm, viên kẹo cô tặng anh chính là vị dâu tây.
"Sau khi Giang Trạm ra ngoài, thấy viên kẹo bị ăn mất, cậu ấy liền xông lên đè cậu bé kia xuống. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Giang Trạm tức giận như vậy. Cậu ấy đánh nhiều đến mức miệng cậu bé kia chảy đầy máu, còn rụng mất mấy cái răng, nếu không phải ông nội Giang dẫn người đến kéo cậu ấy ra thì có lẽ cậu bé kia đã bị đánh chết ngay tại chỗ."
Thấy Kiều Du không nói gì nhưng tay siết chặt, Trình Tư Niên khẽ nhếch mép, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: "Sau chuyện đó, ông nội Giang đặc biệt chú ý đến cảm xúc của cậu ấy nhiều hơn, nhưng cậu ấy lại giống như lúc trước, không cảm xúc, cũng không thích nói chuyện. Ngay khi tôi nghĩ mọi chuyện sẽ mãi như vậy thì một lần nữa, cậu ấy phá vỡ nhận thức của tôi."