Kiều Du nghĩ, có lẽ Giang Trạm đang đi chuẩn bị vật tư.

Mặc dù Giang Trạm nói mọi chuyện liên quan đến vật tư cứ giao cho anh nhưng ngày tận thế sắp đến rồi, cho dù Giang Trạm có trấn an cô thế nào thì Kiều Du vẫn cảm thấy hoảng sợ, cô phải làm gì đó để xoa dịu nỗi bất an này.

Kiều Du nghĩ một lúc, quyết định đổ đầy nước nóng vào mấy trăm chiếc chum lớn cô mang từ làng Lư Lăng về, để làm nước tắm khi đi đường.

Ban ngày, toàn bộ người hầu nhà họ Giang đều ở nhà chính, nhưng nếu không có sự cho phép, họ sẽ không lên lầu. Vì vậy, Kiều Du tận dụng tối đa tất cả vòi nước trên tầng hai, nối ống, đặt chum ở khắp mọi nơi, thậm chí cả phòng tắm trong phòng ngủ của Giang Trạm cũng không tha.

Những chiếc chum này rất to và sâu, có thể chứa khoảng 300 lít nước, để đổ đầy phải mất khoảng nửa giờ.

Trong lúc chờ đợi, cô hơi ngượng ngùng đi tham quan phòng ngủ của Giang Trạm.

Căn phòng rất lớn, cũng rất trống trải, chỉ có giường, ghế sofa, tivi và một vài tủ gỗ. Phong cách trang trí vẫn là phong cách quen thuộc của Giang Trạm, tông màu tối giản, ngoài tường và kính ra, mọi thứ đều màu đen. Có lẽ, thứ duy nhất khiến Kiều Du thấy hứng thú chính là hồ bơi ngoài ban công.

Thực ra Kiều Du rất thích bơi, nhưng sau ngày tận thế, ngay cả nước uống cũng không có, lấy đâu ra chỗ để bơi.

Kiều Du chậm rãi đi dọc theo mép hồ bơi, vừa đợi chum nước đầy vừa do dự không biết có nên bơi một vòng cho đỡ thèm hay không. Cô liếc mắt nhìn xung quanh thì vô tình thấy ở góc tường phía đối diện có một khe hở nhỏ.

Kiều Du khựng lại, đây là bức tường bên ngoài phòng ngủ của Giang Trạm, sao lại có khe hở được?

Kiều Du hơi nghi ngờ đi tới, đưa tay sờ thử, quả nhiên là một khe hở. Khe hở này rất ngay ngắn, từ trên mái nhà thẳng xuống mặt đất, không giống vết nứt tự nhiên mà giống vết cắt do con người tạo ra.

Khe hở rất hẹp, không dễ phát hiện. Nếu không phải do Kiều Du được Nước Quả hỗ trợ tăng cường thị lực thì chắc chắn không thể dễ dàng nhận ra.

Kiều Du quan sát kỹ, cô phát hiện bên trái khe hở là bức tường bên ngoài phòng ngủ của Giang Trạm, còn bên phải cách ra một khoảng, vừa vặn cho hai người đứng cạnh nhau. Chiều rộng này... có hơi giống…cánh cửa?

Kiều Du hơi tò mò nhưng chum nước gần đầy, cô phải đi đến các phòng để thu những chum nước đã đầy vào trong không gian, sau đó mới quay lại, thử mở cánh cửa.

Kiều Du dùng sức đẩy mạnh bức tường.

Thật sự là một cánh cửa! Kiều Du giật mình, cô cẩn thận mở cửa, đập vào mắt là cầu thang hướng xuống và một hành lang dài không biết dẫn đến đâu.

Kiều Du đứng ở lối vào do dự mãi, cuối cùng quyết định đi xuống.

Kiều Du lấy viên ngọc chủng từ trong không gian ra, nắm chặt trong tay, thận trọng bước xuống hành lang.

Hành lang rất dài, Kiều Du đi gần mười lăm phút mới thấy điểm cuối của hành lang.

Cuối hành lang là một cánh cửa giống hệt cánh cửa bên ngoài phòng ngủ của Giang Trạm.

Biệt thự nhà họ Giang nằm trên đỉnh núi Vân Minh, vậy thì cánh cửa này dẫn đến khu rừng nào đó phải không? Nhưng nếu là khu rừng thì tại sao phải làm lối đi bí mật như vậy?

Kiều Du suy nghĩ hồi lâu, sau đó đưa tay thử đẩy nhẹ, thấy có thể mở được, cô liền dùng sức đẩy mạnh cánh cửa.

Bức tường trắng từ từ mở ra, cảnh tượng dần hiện rõ, Kiều Du như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Trong nháy mắt, đầu óc cô bỗng trống rỗng, đồng tử co lại, tim đập nhanh, kinh ngạc đến mức máu cũng đông lại.

Bởi vì trước mắt cô là căn biệt thự độc lập quen thuộc.

…Đó là ngôi nhà cô đã sống suốt hai mươi năm.

Kiều Du ngây người bước vào.

Giống hệt nhau.

Hình dáng ngôi nhà, bố cục khu vườn, con đường rải đá cuội, thậm chí cả những bông hoa trồng trong vườn cũng giống hệt.

Điểm khác biệt duy nhất là, ngoài cánh cửa cô vừa đi vào, xung quanh biệt thự đều được bao bọc bởi những bức tường kính, không còn lối ra nào khác.

Toàn bộ không gian giống như một chiếc lồng chim khổng lồ bằng kính.

Kiều Du đi đến bên bức tường kính, cô nhận ra đây là kính cường lực chống va đập, từng lớp chồng lên nhau, giữa các lớp có khe hở vài milimet, Kiều Du đếm thử, có tổng cộng sáu lớp. Bên ngoài bức tường kính là một bức tường cao, ngăn cách tầm nhìn bên ngoài.

Kiều Du đi theo con đường nhỏ đến trước cửa biệt thự, cửa chính không đóng, Kiều Du bước vào trong nhà. Không ngoài dự đoán, bố cục bên trong cũng giống hệt. Kiều Du đi hết tất cả các phòng, thậm chí cô không tìm thấy một chút khác biệt nào.

Nếu trước đó cô còn suy nghĩ không biết Giang Trạm có biết sự tồn tại của hành lang này hay không thì bây giờ, cô hoàn toàn có thể chắc chắn.

Rõ ràng "lồng" này là do Giang Trạm chuẩn bị…

… Chuẩn bị cho cô.

Kiều Du không ở lại trong "lồng" lâu, cô nhanh chóng trở về biệt thự nhà họ Giang, ngồi trong phòng hồi lâu, không nói nên lời.

Cô biết những năm gần đây Giang Trạm luôn phái người theo dõi cô, cũng biết anh vẫn luôn điều tra những việc liên quan đến cô. Nhưng không ngờ anh lại muốn giam cầm cô.

Rõ ràng căn biệt thự đó đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ thiếu "gió đông" là cô. Một công trình lớn như vậy, Giang Trạm chắc chắn đã lên kế hoạch từ lâu.

Kiều Du nghĩ, bình thường thì cô hẳn phải rất sợ hãi.

Nhưng cô không sợ, cô không bình thường.

Cô trở về từ tận thế, từng chịu đói khát và bệnh tật, từng phải thấy qua sự độc ác và phản bội, từng chịu đựng những đau khổ và tra tấn mà người thường không thể tưởng tượng được... thậm chí cô đã từng trải qua cái chết. Một người như vậy, sao còn có thể bình thường được.

Cô tin tưởng và yêu Giang Trạm một cách mù quáng.

Có lẽ vì kiếp trước, Giang Trạm bao dung và che chở cô vô điều kiện đã phá vỡ mọi sự ghét bỏ và bài xích của cô; cũng có lẽ vì sự cưng chiều và yêu thương nồng nhiệt của Giang Trạm đã làm tan chảy lớp phòng bị của cô...

Tóm lại, lúc này trong đầu Kiều Du tràn ngập đủ loại cảm xúc, kinh ngạc, lo lắng, đau lòng, nghi hoặc... nhưng riêng nỗi sợ hãi thì không có.

Cô chỉ muốn biết tại sao Giang Trạm lại làm như vậy.

Cho đến lúc này Kiều Du mới nhận ra, hiểu biết của cô về Giang Trạm quá ít ỏi. Giang Trạm biết mọi thứ về cô nhưng ngoài việc biết anh là chủ tịch Tập đoàn Giang thị, thì cô chẳng biết gì cả.

Cô hiểu Giang Trạm có tâm lý như vậy là không bình thường nhưng cô rất tò mò, Giang Trạm đã phải trải qua những gì mới khiến anh trở thành như bây giờ.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ hơi chói mắt nhưng Kiều Du không bị ảnh hưởng, cô vẫn nhìn chằm chằm vào nơi xa ngoài cửa sổ.

Câu hỏi này, có lẽ, có người có thể trả lời cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play