Kiều Du cười ngọt ngào, lật xem mấy tờ giấy trên bàn, nhìn thấy nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng của Giang Trạm: "Anh đang viết danh sách vật tư à?"
Giang Trạm cảm thấy chân Kiều Du hơi lạnh nên ôm chặt hơn, anh đặt tay lên đầu gối của cô, vừa sưởi ấm cho cô vừa gật đầu nói: "Ừm, em xem còn thiếu gì không?"
Danh sách liệt kê tên và số lượng nhiều loại vật phẩm, bao gồm bốn khía cạnh ăn, mặc, đi, ở, thậm chí còn nêu chi tiết cả tên thương hiệu. Kiều Du lướt sơ qua, phát hiện toàn bộ đều là những thương hiệu cô thường dùng; sau đó lại cảm thấy hơi ấm truyền đến từ đầu gối, sống mũi cô có chút cay. Giang Trạm tỉ mỉ, lại luôn lấy cô làm trọng, cô có gì tốt mà khiến anh phải tận tâm tận lực như vậy chứ.
Mãi không thấy Kiều Du nói gì, anh quay đầu nhìn thì thấy hốc mắt cô đỏ hoe, khóe môi hơi mím lại. Lòng anh đau nhói, cánh tay cũng dùng sức hơn: "Sao vậy? Anh có bỏ sót gì không? Hay là trong này có thứ em không thích?"
Kiều Du lắc đầu, đặt tờ giấy về chỗ cũ, quay người ôm lấy Giang Trạm: "Không có, rất đầy đủ, em cũng rất thích, chỉ là hơi buồn thôi."
Giang Trạm tựa cằm lên trán cô: "Sao lại buồn? Là do anh làm không tốt chỗ nào sao?"
Kiều Du lại lắc đầu: "Em buồn thay cho anh. Trước đây em... đối xử với anh không tốt chút nào..."
Giang Trạm như bị ma ám, si mê nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như muốn hút trọn cô vào trong: "Không sao, dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn yêu em..."
Kiều Du nghe anh nói vậy thì vành tai lại bắt đầu đỏ lên.
Giang Trạm đưa tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô, trong mắt tràn đầy sự nuông chiều: "A Du, em có yêu anh không?"
Kiều Du cắn môi, nhẹ nhàng "có" một tiếng, sau đó vùng vẫy nhảy xuống khỏi đùi Giang Trạm, vừa chạy ra ngoài vừa nói: "Em…em hơi buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngủ ngon..."
Giang Trạm nhìn bóng lưng bỏ chạy của cô, sự tham lam trong mắt càng mãnh liệt hơn. Đợi thêm chút nữa, đừng nóng vội, cô không thể chạy thoát nữa rồi.
Kiều Du chạy về phòng, dùng chăn quấn mình thành một cái kén, sau đó ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, thở dài.
Thật tốt, Kiều Du mỉm cười ngọt ngào. Được sống lại trước ngày tận thế, được gặp lại Giang Trạm, như vậy thật tốt.
Có lẽ vì có Giang Trạm ở bên cạnh nên Kiều Du cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết. Cô ngủ một mạch đến tận tám giờ rưỡi sáng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi "ngày điềm báo."
Khi Kiều Du tỉnh dậy, cô cũng giật mình. Từ khi sống lại, cô chưa bao giờ ngủ ngon và lâu như vậy, thậm chí còn không mơ thấy gì.
Vừa ngồi dậy, Kiều Du đã nhìn thấy tờ giấy trên tủ đầu giường: A Du, chào buổi sáng. Anh có chút việc gấp phải đi hai ngày, hai ngày này liên lạc bị gián đoạn, có chuyện gì thì em có thể tìm Trình Tư Niên. Em ngoan ngoãn đợi anh về, có bất ngờ cho em.
Kiều Du khẽ cười, hai ngày? Không phải là ngày kia sao? Đồ ngốc này! Rõ ràng ngày kia là sinh nhật anh, tại sao lại cho cô bất ngờ?
Kiều Du cất tờ giấy, đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lúc này, ánh sáng bên ngoài cửa sổ không còn dịu nhẹ như thường ngày, có chút trắng sáng khác thường.
Kiều Du cầm điện thoại lên xem, quả nhiên, cả hai sim đều hiển thị "không có dịch vụ", cũng không gọi điện thoại được.
Kiều Du rửa mặt xong thì xuống lầu, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang chỉ huy mấy người giúp việc nhỏ tuổi hơn dọn dẹp nhà cửa. Thấy cô đi xuống, bà ta tươi cười đón tiếp, cung kính nói: "Chào cô Kiều, tôi là quản gia của nhà họ Giang, tôi họ Trần. Vì lớn tuổi hơn nên mọi người đều nể mặt gọi tôi là dì Trần. Bình thường tôi phụ trách chính việc ăn ở của cậu chủ, sau này cũng sẽ phụ trách việc ăn ở của cô. Cậu chủ ăn sáng xong thì rời đi rồi, nhà bếp có để lại đồ ăn cho cô, bây giờ bưng lên nhé?"
Quả không hổ danh là quản gia nhà họ Giang, nói năng chu đáo không chê vào đâu được. Vài người giúp việc nhỏ tuổi đứng nghiêm chỉnh nhưng mắt không khỏi liếc nhìn Kiều Du.
Kiều Du không ngờ người giúp việc nhà họ Giang lại nhiều như vậy, không khỏi ngẩn người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, cười với dì Trần: "Được, tôi hơi đói rồi, làm phiền dì Trần."
Dì Trần nghe vậy thì hơi cúi người, cười nói: "Cô khách sáo quá." Sau đó nhanh chóng đi vào bếp bưng bữa sáng ra.
Bữa sáng là đồ ăn Hoa Hạ, bánh bao hấp nhân thịt vỏ mỏng, cháo thịt nạc trứng bắc thảo thơm ngon, thêm chút đồ muối chua, rất hợp khẩu vị của Kiều Du.
Kiều Du vừa ăn sáng vừa tính toán xem lát nữa mình nên làm gì.