Giang Trạm tỉnh táo lại, nới lỏng cánh tay, nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi... A Du, là anh không tốt..."

Kiều Du lắc đầu, vừa ngẩng đầu lên muốn nhìn anh thì lại bị anh hôn xuống. Tiếp theo đó là một nụ hôn sâu khiến cô gần như ngạt thở.

Đợi đến khi Giang Trạm từ bi buông tha cho cô thì Kiều Du lập tức che miệng, đáng thương nói: "Đừng hôn nữa, sưng hết cả rồi..."

Giang Trạm nghe vậy thì bật cười, ngoan ngoãn hôn lên mu bàn tay cô, trong mắt tràn đầy yêu thương: "Đói không? Có muốn ăn gì không?"

Kiều Du cũng thấy hơi đói, liền gật đầu đồng ý, vừa định đứng dậy thì bị Giang Trạm ngăn lại.

Giang Trạm cúi đầu hôn lên trán cô: "Không cần dậy, anh sẽ bảo người mang lên cho em."

Vì vậy, Kiều Du ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Giang Trạm cầm điện thoại ra lệnh, rất nhanh đã có người mang đồ ăn lên.

Những món ăn với đủ màu sắc, hương vị đậm đà, toàn bộ đều là những món cô thích. Bọn họ còn chu đáo tặng kèm một chiếc bàn nhỏ, tiện cho cô dùng bữa trên giường.

Kiều Du ngẩng đầu nhìn anh: "Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?"

Giang Trạm mỉm cười: "Khi em ngủ."

“Khi em ngủ?” Kiều Du mở to mắt: "Vậy nếu em cứ ngủ mãi thì những thứ này chẳng phải để lãng phí sao?"

Giang Trạm không trả lời, chỉ xoa đầu cô: "Nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

Kiều Du vốn là người thích ăn, sau khi trải qua nạn đói ở thời tận thế thì lại càng tham lam, cô không khách sáo nữa, trực tiếp ăn.

Giang Trạm ngồi bên cạnh nhìn cô ăn rất nhanh nhưng vẫn không mất đi vẻ tao nhã. Hôm nay là ngày anh vui nhất cũng là ngày buồn nhất trong suốt hai mươi bốn năm qua. Vui là vì trước khi anh ra tay, cô gái nhỏ đã tự mình đến bên anh, ôm anh, dựa dẫm vào anh, thậm chí còn hôn anh; nhưng buồn vì tất cả những gì anh có được đều là do ảnh hưởng của kiếp trước, thậm chí anh còn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Hôm nay Kiều Du đã kể hết mọi chuyện với anh, chỉ giấu đi những chuyện giữa hai người. Cô sợ hãi và tuyệt vọng với ký ức đó nhưng tại sao lại biểu hiện sự dựa dẫm sâu sắc như vậy với anh? Kiếp trước, giữa họ đã xảy ra chuyện gì…

Kiều Du ăn xong thì không được về nhà, Giang Trạm lấy lý do thu thập vật tư, thuận tiện để cô kiểm tra mà giữ cô lại nhà họ Giang.

Đúng như dự đoán, cô vốn cũng không định về nữa.

Nhưng khi cô đi đến căn phòng được chuẩn bị riêng cho mình, tắm rửa xong, nhìn tủ đồ ngủ đúng với số đo và thẩm mỹ của cô, trên bàn trang điểm còn có mỹ phẩm chăm sóc da cô thường dùng, Kiều Du cảm thấy cô vẫn đánh giá thấp Giang Trạm quá rồi. Có lẽ đây không phải là "ý định nhất thời" mà là "có mưu đồ từ trước" thì đúng hơn?

Kiều Du biết Giang Trạm vẫn luôn cho người theo dõi, điều tra cô nhưng không ngờ lại điều tra kỹ đến mức này.

Cô tùy tiện lấy một chiếc váy ngủ bằng cotton màu trắng, mặc vào, sau đó đột nhiên nhớ ra cô quên chưa cho Giang Trạm uống nước trái cây.

Giang Trạm vừa nói chuyện với trợ lý về việc mua vật tư thì nghe thấy tiếng gõ cửa "cộc cộc cộc." Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kiều Du mặc váy ngủ, tay cầm hai chai nước đứng ở cửa phòng làm việc.

Kiều Du thấy anh nhìn thì cẩn thận hỏi: "Anh đang bận à?"

Giang Trạm có chút không hài lòng với vẻ dè dặt này của cô, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không, em đứng đó làm gì? Mau vào đây."

Kiều Du vừa đi đến bên bàn thì bị Giang Trạm kéo qua, thuận thế ngồi lên đùi anh: "Không phải bảo em nghỉ ngơi sớm sao? Sao lại chạy ra đây rồi?"

Hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai khiến khuôn mặt Kiều Du hơi đỏ. Cô giơ hai chai nước trong tay lên, nhỏ giọng nói: "Em mang nước trái cây đến cho anh." Sau đó, cô đặt nước lên trên bàn, kéo tay anh, vừa chuyển nước trái cây vào không gian của anh vừa nói: "Trước đây em thấy dùng thùng nước quá phiền phức nên đã đổi hết sang chai rồi. Uống nước này sẽ giúp anh đào thải hết tạp chất trong cơ thể nên sáng mai thức dậy, trên người anh sẽ có chất thải từ lỗ chân lông, nhưng đừng lo, khoảng hai ba ngày sau là có thể đào thải hết. Em đưa anh mấy thùng trước, nếu hết thì cứ nói với em."

Giang Trạm nghe vậy thì hôn lên vành tai hơi đỏ của Kiều Du: "Được, lát nữa anh sẽ uống."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play