Mặc dù không còn tiếp tục chủ đề vừa rồi, nhưng Hạ Ninh vẫn vì vài câu trò chuyện đó mà đột nhiên rơi vào dòng suy nghĩ của chính mình. Những chuyện từng bị cô chôn chặt dưới đáy lòng, không muốn nhắc đến hay nghĩ đến, như lớp bùn dưới nước, chỉ cần khuấy nhẹ lên là lại trồi lên, làm vẩn đục tâm trạng vốn trong trẻo, khiến Hạ Ninh nhận ra rằng cô từng nghĩ mình rời khỏi thành phố C là có thể để lại mọi điều khó chịu tại đó, và khi đến thành phố A sẽ là một khởi đầu mới. Nhưng ai ngờ, những ký ức bị cô căm ghét ấy lại như những bóng ma bám riết không rời, và chẳng bao giờ thực sự vứt bỏ được.
Khóe môi Hạ Ninh khẽ nhếch lên thành một nụ cười châm biếm thoáng qua trên khuôn mặt cô. Người mà cô có thể chế giễu chỉ là chính mình mà thôi. Bình thường khi giúp người khác bất bình, dáng vẻ và lời lẽ của cô sắc bén là thế, nhưng khi động đến chuyện của mình thì lại vì lòng tự tôn và thể diện mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Cô lại tự đánh giá quá cao lòng bao dung của bản thân, tưởng rằng chỉ cần đổi môi trường là có thể dần dần quên đi những ký ức không vui và có thể dễ dàng buông bỏ, nhưng không ngờ, chỉ một câu hỏi vô tình lại khiến cô cảm thấy tức ngực, không thoải mái, và không tự chủ nghĩ về thành phố C, nghĩ về nơi làm việc mà cô buộc phải từ bỏ, nghĩ về sự cô đơn và nhớ nhà khi rời xa gia đình và cha mẹ.
Khi Hạ Ninh vẫn còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ có phần buồn bã về những chuyện của mình thì bỗng nhiên có một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cô lập tức ngồi thẳng người dậy, khiến cho Thang Lực nhận thấy hành động đột ngột của cô liền nghi ngờ nhìn sang.
“Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ mình đã từng nhìn thấy người rất giống Lư Chính Bình ở đâu rồi!” Giọng điệu của Hạ Ninh bỗng nhiên cao hơn thường lệ vài phần, đủ để nghe thấy sự phấn khích trong cô lúc này. Cô luôn cảm giác rằng mình từng gặp người có đặc điểm rất giống với Lư Chính Bình ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không tài nào nhớ ra, sau khi nghe theo gợi ý của Phương Viên thì cô đã tạm thời bỏ qua chuyện này, nhưng vừa rồi, trong lúc vô tình nhớ lại vài chuyện cá nhân, thì hình ảnh đó đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
“Ở đâu?”
“Lúc tôi còn ở thành phố C!” Hạ Ninh cảm thấy vô cùng phấn khích khi cuối cùng mình cũng đã nhớ ra được chuyện này. “Anh còn nhớ hồi đầu năm ngoái không, cả nước đã phát động chiến dịch truy nã các tội phạm đang lẩn trốn ấy? Khi đó tôi vừa bắt đầu thực tập ở thành phố C chưa được bao lâu và vô tình có thấy nhiều tài liệu truy nã về những tội phạm đang lẩn trốn, trong đó có một người trên mặt có vết sẹo, lúc đó tôi còn nói rằng đặc điểm của người này rất rõ ràng, nên dễ để lại ấn tượng cho tôi!”
Nghe cô nói vậy, Thang Lực cũng gật đầu: “Về kiểm tra thử xem, chắc là có thể tra ra được.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT