“Anh đừng kích động quá, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao anh không muốn để Lư Chính Bình tiếp tục ở đây? Có phải lúc rời đi anh ta đã cố ý phá hoại nhà của anh thành ra như thế này không?” Hạ Ninh hỏi chủ nhà.
Sắc mặt của người chủ nhà lập tức tối sầm lại, như thể sắp nổi cơn thịnh nộ, anh ta vung tay chỉ vào cảnh tượng hỗn độn trong căn nhà và mở miệng: “Các người cũng nhìn thấy rồi đấy! Sao tôi có thể để người khác thuê căn nhà trong tình trạng như thế này? Làm gì có ai dại dột bỏ tiền ra để thuê một căn nhà tồi tàn như thế! Khi tôi cho Lư Chính Bình thuê, nhà tôi hoàn toàn mới tinh! Vậy mà tới khi ở, anh ta thường xuyên dẫn theo một đám người không đàng hoàng về khiến căn nhà dần trở nên hỗn loạn. Cuối cùng, những người hàng xóm xung quanh không thể chịu nổi nữa, bọn họ liền gọi điện cho tôi bảo rằng người thuê nhà của tôi quá ồn ào, và yêu cầu tôi phải mau chóng giải quyết. Khi tôi tới tìm anh ta thì liền phát hiện anh ta vừa đánh nhau với người khác trong nhà!”
“Sao anh biết được?” Thang Lực có chút thắc mắc về sự việc mà người chủ nhà vừa kể.
Chủ nhà ra hiệu cho Thang Lực và dẫn họ tới bức tường trong phòng khách. Trên bức tường đó có nhiều tờ báo cũ được dán lên. Anh ta xé một tờ báo ra và nói: “Nhìn đi! Các người nhìn xem!”
Hạ Ninh và Thang Lực nhìn vào bức tường và lập tức ngỡ ngàng. Trên tường có một vết ố màu đỏ thẫm to bằng lòng bàn tay, các cạnh vết ố có hình lông vũ từ trái sang phải. Nhìn màu sắc và hình dạng của nó, hai người đều phần nào đoán được rằng đây rất có thể là vết máu. Dựa vào hình dạng, dường như đây là dấu vết của một cú va đập vào tường, sau đó bị kéo lê nên mới để lại dấu vết.
“Nhìn xem! Nhà của tôi bị dính đầy máu! Hôm đó nhà cửa lộn xộn cả, ghế nhựa bị đập vỡ, sàn nhà thì bẩn thỉu, tôi vừa nhìn là đã biết có chuyện không ổn. Đúng rồi, bản thân Lư Chính Bình lúc đó cũng bị thương trên mặt. Tôi hỏi anh ta rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, thì anh ta bảo chỉ là một vài người bạn tới nhà uống rượu, sau đó say xỉn và gây lộn vài câu, chứ cũng không có gì nghiêm trọng cả. Các người thử nghĩ mà xem, nhà cửa bị làm loạn lên như thế này, còn có thể gọi là 'không có gì' được sao? Tôi cảm thấy không thể để chuyện này tiếp tục, nên đã bảo với anh ta rằng tôi sẽ không cho anh ta thuê nhà nữa, với lại thời hạn thuê cũng sắp hết, tôi yêu cầu anh ta khi đến hạn phải lập tức chuyển đi, không được ở lại thêm một ngày nào. Ai mà ngờ đâu hắn ta lại đê tiện như thế! Miệng thì nói đồng ý, nhưng vừa ngoảnh đầu lại liền phá nát nhà tôi!” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Chủ nhà chỉ vào vết máu trên tường, rồi tiếp tục tức tối phàn nàn với Hạ Ninh và Thang Lực, như thể mong đợi hai người bọn họ sẽ đứng về phía anh ta và đòi lại công bằng giúp anh ta: “Lúc đó hắn ta hứa chắc nịch, nói là đến ngày sẽ lập tức dọn đi, còn bảo nếu tôi muốn dẫn người đến xem nhà thì cứ báo trước với hắn. Tôi còn nghĩ thôi chuyện lớn hóa nhỏ, nên cũng không thèm tính toán mấy thứ trong nhà đã bị phá hỏng nữa. Qua hơn một tuần sau có người muốn thuê nhà của tôi, tôi liền dẫn người ta đến xem, trước đó tôi cũng đã gọi điện báo trước cho Lư Chính Bình rồi, nhưng lại không gọi được, vậy nên tôi đành phải đến thẳng đây. Nhưng kết quả thì sao? Tôi vừa bước vào nhà thì đã lập tức sững người! Cả nhà tôi bị đập phá tan tành, chẳng còn sót lại gì hết! Còn Lư Chính Bình thì không biết đã chuồn đi đâu từ lâu rồi! Tôi còn đang lo lắng không biết làm thế nào để tìm được hắn thì hình như cảnh sát các người cũng đang muốn tìm hắn phải không? Vậy các người có xử lý chuyện này không? Trong chuyện này Lư Chính Bình có trách nhiệm phải bồi thường tổn thất cho tôi đúng không? Nếu các người tìm được hắn nhớ tính giúp tôi khoản nợ này luôn nhé, phải bắt hắn trả lại cho tôi cho bằng được!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play