Hạ Ninh và Thang Lực dĩ nhiên sẽ không từ chối lời mời này, bọn họ liền nói một tiếng cảm ơn rồi theo người phụ nữ vào nhà. Sau khi vào, bọn họ lấy hai chiếc ghế nhựa từ bàn ăn và ngồi xuống ở phòng khách chờ Đinh Tư Nguyên tan ca về. Vợ của Đinh Tư Nguyên sau khi đưa bọn họ vào nhà liền quay lại phòng bếp, cô ta nhanh nhẹn cầm cây cán bột thành thục làm việc trên thớt. Chẳng bao lâu sau, một mùi thơm của bánh xèo lập tức bay ra từ trong bếp. Hạ Ninh liếc nhìn vào phòng thì chợt nhìn thấy một cậu bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đang ngồi trước bàn đọc sách trong căn phòng khép hờ.
Một lát sau, vợ Đinh Tư Nguyên đã chuẩn bị xong đồ ăn, sau đó cô ta nhanh chóng dọn thức ăn lên bàn ăn trong phòng khách, bữa ăn hôm nay gồm có hai món xào, một tô canh và một đĩa bánh xèo vàng óng, nóng hổi.
"Ôi trời, sao hôm nay lão Đinh về lâu vậy nhỉ? Bình thường giờ này là về rồi!" Vợ Đinh Tư Nguyên thấy mình đã dọn đồ ăn xong mà chồng mình vẫn chưa về, với lại cô ta để hai cảnh sát chờ lâu cũng thấy ngại, vậy nên cô ta vừa lau tay vừa kiếm chuyện bắt chuyện với Hạ Ninh và Thang Lực: "Các anh chị vất vả quá! Giờ này người ta tan ca rồi mà các anh chị còn phải đi phỏng vấn từng nhà, đúng là một công việc không dễ dàng chút nào!"
Với kiểu trò chuyện này tất nhiên không thể mong Thang Lực sẽ đáp lời, vậy nên Hạ Ninh liền mỉm cười rồi cũng bắt đầu mở lời với vợ của Đinh Tư Nguyên: “Nghề nghiệp nào cũng có cái khó riêng. Cô không ở đây thường xuyên à?”
“Tôi không ở đây thường xuyên, bình thường chồng tôi chỉ ở đây ở một mình. Khi nào tôi được nghỉ thì mới dẫn con lên thăm anh ấy. Năm nay cháu nó thi cấp ba, hiện giờ trường học đã nghỉ học, thằng bé nhớ cha muốn gặp cha nên tôi đã xin nghỉ dài ngày để dẫn cháu nó lên đây ở vài ngày. Không thì sau khi thi vào cấp ba việc học sẽ ngày càng bận rộn, cha thì cũng cả ngày đi làm bận, chẳng biết khi nào hai cha con mới có dịp gặp lại!” Vợ Đinh Tư Nguyên thở dài: "Đúng thật, ai cũng vất vả cả!”
“Gia đình sống xa nhau chắc là cũng không dễ dàng gì, chị vừa đi làm vừa lo cho con chắc là vất vả lắm nhỉ?” Do Đinh Tư Nguyên vẫn chưa về, và cô cũng không muốn bọn họ cứ nhìn nhau một cách ngượng ngùng như thế, nên Hạ Ninh không ngừng bắt chuyện với vợ của anh ta.
“Ừ, mệt thì mệt nhưng cũng phải chịu, vì cuộc sống mà! May mắn là tuy chồng tôi ít ở nhà nhưng rất tốt với mẹ con tôi, nên tôi cũng cảm thấy mãn nguyện lắm!” Khi nhắc đến chồng mình thì vẻ mặt của cô ấy liền tràn ngập niềm hạnh phúc, và sau đó còn không quên khen ngợi: "Chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, một phần vì sợ chuyển trường ảnh hưởng đến việc học của con, phần khác là vì tôi cũng không thể bỏ được công việc hiện tại nên đành phải vất vả chạy qua chạy lại. Đơn vị tôi có nhiều chị em có chồng ở nhà nhưng lại chẳng chịu ra ngoài làm gì, cứ thả tay không đụng việc. Người thì nấu ăn, đưa đón con, giặt giũ quét dọn đều một tay vợ lo, còn chồng thì rung đùi xem TV hoặc tụ tập bạn bè đánh bài, không thèm ngó ngàng gì tới vợ mình. Đến mức ấy thì có ở nhà hay không cũng vậy thôi, tôi nghĩ thà không ở nhà còn hơn, cho đỡ ngứa mắt! Chồng tôi thật sự là tấm gương cho bọn họ, tôi qua đây là để chăm sóc anh ấy, còn khi anh ấy về thì mọi việc trong nhà tôi không cần đụng tay. Anh ấy còn rất hiếu thuận với người lớn trong nhà, anh ấy là một người chồng mẫu mực, một người cha tốt và là một người con hiếu thảo có tiếng ở chỗ chúng tôi!" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT