"Xem ra Miêu Viễn này rất đáng để chú ý! Để em hỏi người phụ trách bên đó xem có biết địa chỉ nhà và cách liên lạc với Miêu Viễn không." Sau khi nói xong, Hạ Ninh liền lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho người phụ trách nhà tang lễ.
Thang Lực gật đầu, rồi đưa bản danh sách đó cho Hạ Ninh, còn mình thì chuyên tâm lái xe chuẩn bị quay trở lại sở cảnh sát.
Sau đó, Hạ Ninh đã liên lạc được với người phụ trách nhà tang lễ. Tuy nhiên, đối phương cũng không rõ lắm. Bởi vì khi ông ta nhậm chức thì Miêu Viễn đã nghỉ việc từ rất lâu rồi. Còn về địa chỉ nhà và cách thức liên lạc của người đó thì phía cơ quan cũng không có ghi chép lại tỉ mỉ. Ngay cả khi trước đây có hồ sơ lưu trữ, thì bây giờ, sau khi đối phương đã nghỉ việc mấy tháng rồi thì cũng chưa chắc đã còn giữ lại. Cho nên, ông ta cũng không dám hứa chắc chắn điều gì, chỉ có thể nói rằng mình sẽ cố gắng tìm cách hỏi thăm giúp họ. Hạ Ninh cũng không ép buộc. Cô dự định sau khi trở lại sở cảnh sát sẽ tự mình tiến hành điều tra về người tên Miêu Viễn này. Như vậy, hai bên cùng hành động, cố gắng để đạt được kết quả gấp đôi chỉ với một nửa công sức.
Sau khi trở lại sở cảnh sát, Hạ Ninh và Thang Lực liền bắt tay vào việc điều tra thông tin cá nhân của Miêu Viễn. Kết quả là, bọn họ đã tìm thấy ba nam thanh niên có cùng tên cùng họ và độ tuổi tương đương. Trong đó có hai người là người địa phương, và một người là người ở nơi khác. Tạm thời bọn họ không có cách nào xác định được ai trong số ba người đó là người đã từng làm việc tại nhà tang lễ. Trong khi đó, phía người phụ trách nhà tang lễ cũng vẫn chưa có tin tức gì. Vì vậy, Hạ Ninh và Thang Lực quyết định tạm thời không thúc giục ông ta mà sẽ đợi thêm một chút nữa.
Lần chờ đợi này, bọn họ không đợi được điện thoại của người phụ trách nhà tang lễ, mà ngược lại lại đợi được một người khác.
Trước đó, Lâm Phi Ca đã rất lâu rồi không hề đến văn phòng của đội cảnh sát hình sự. Lần gần nhất cô ta đến đây là để khoe khoang rằng đối tượng xem mắt của mình là một thiếu gia nhà giàu. Kể từ đó, cô ta cũng không mấy khi qua lại bên này nữa. Thế nhưng, hôm nay cô ta lại đột nhiên chạy đến với vẻ mặt vô cùng hớn hở. Sau khi vào văn phòng, cô ta nhìn đông ngó tây một lượt, rồi phát hiện ra trong số những người mà cô ta tương đối quen biết thì lại chỉ có một mình Hạ Ninh ở đó. Thang Lực thì cũng có thể miễn cưỡng coi là một người quen. Chỉ có điều, Thang Lực ngày thường không mấy muốn để ý đến cô ta, còn Lâm Phi Ca thì lại chê Thang Lực ít nói, quá cứng nhắc. Cho nên hai người họ gần như chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ, chỉ có thể tạm coi là những người mà Lâm Phi Ca gặp mặt nhiều hơn sau khi đến sở cảnh sát thực tập.
Thấy chỉ có hai người họ ở đó, Lâm Phi Ca lại không mấy thất vọng. Trên mặt cô ta lộ ra vẻ hơi đắc ý, rồi đi về phía Hạ Ninh, sau đó liền ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh bàn của Hạ Ninh. Bởi vì ở đội cảnh sát hình sự này thực sự không có ai có quan hệ đặc biệt tốt với cô ta. Cho nên, Lâm Phi Ca cho đến tận bây giờ vẫn không hề biết chuyện giữa Hạ Ninh và Thang Lực. Đương nhiên là Hạ Ninh cũng sẽ không cố tình đi thông báo cho cô ta, vì vậy cô ta vẫn luôn ở trong trạng thái "không biết gì" như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play