Đối với việc này, Hạ Ninh đương nhiên không có ý kiến gì. Bởi vì chuyện tăng ca vì công việc của vụ án cũng không phải là lần đầu tiên hay lần thứ hai. Cô sớm đã quen với việc này, và cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý. Những gì Thang Lực nói quả thực có lý. Vào ban ngày, người thì đi làm, người thì đi giải quyết công việc, nên khó có thể đảm bảo ở nhà có người hay không. Còn bây giờ thời điểm này là tốt nhất. Trừ phi là những công việc chuyên làm ca đêm, còn nếu không thì cậu của Miêu Viễn hẳn là sẽ có ở nhà.
Thế là hai người lập tức lên đường và lái xe thẳng đến địa chỉ nhà cậu của Miêu Viễn. Còn căn nhà mà Miêu Viễn đã từng thuê trước đây thì bọn họ đã ngầm hiểu ý nhau và tự động bỏ qua. Bởi vì, việc Miêu Viễn đột nhiên nghỉ việc, và hiện tại lại mất liên lạc với tất cả mọi người, điện thoại thì luôn trong tình trạng tắt máy, điều này cho thấy hoặc là anh ta đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là vì sợ hãi cho nên đã trốn đi đâu đó rồi. Tóm lại, không thể nào anh ta vẫn còn ngoan ngoãn ở lại nơi thuê trọ ban đầu được. Hơn nữa, địa chỉ đó lại khá xa xôi, hẻo lánh, tuy gần vị trí của nhà tang lễ, nhưng cũng đã sắp ra khỏi khu vực nội thành rồi. Vì vậy, bọn họ không cần thiết phải đặc biệt đi một quãng đường xa như vậy để đến đó một chuyến công cốc. Thay vào đó, tốt hơn hết là nên đến nhà cậu của Miêu Viễn trước. Sau đó, dựa vào những thông tin và manh mối mà người cậu có thể cung cấp rồi mới quyết định có cần phải đến nơi đó một chuyến hay không.
Vị trí nhà cậu của Miêu Viễn thì lại khá tốt. Chỉ có điều, khu dân cư đó có hơi cũ kỹ một chút. Khi Hạ Ninh và Thang Lực tìm được đến nơi thì trời cũng đã hơn bảy giờ rưỡi tối rồi. Lúc bọn họ gõ cửa nhà cậu của Miêu Viễn thì tiếng tivi trong phòng khách đang phát chương trình dự báo thời tiết rất lớn. Người ra mở cửa cho họ là một người phụ nữ trung niên trạc năm mươi tuổi, dáng người thấp lùn, mập mạp và có mái tóc ngắn uốn kiểu xoăn lọn. Bà ta mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi. Có lẽ vì không ngờ giờ này rồi mà vẫn còn có người đến nhà nên bà ta trông có vẻ hơi kinh ngạc, rồi ngơ ngác nhìn hai người lạ mặt trước mắt.
"Hai vị tìm a?" Bà ta nhìn Hạ Ninh, rồi lại nhìn Thang Lực.
Thang Lực lấy thẻ ngành của mình ra rồi đưa cho bà ta xem: "Xin hỏi đây có phải là nhà cậu của anh Miêu Viễn không ạ?"
Người phụ nữ trung niên đó sững người ra một chút. Bà ta không trả lời câu hỏi của Thang Lực, mà lại quay người đi vào trong nhà. Vừa đi, bà ta vừa lớn tiếng gọi vào bên trong: "Ông ơi, ông mau ra đây một chút! Nhanh lên! Thằng cháu của ông lại gây ra chuyện gì rồi thì phải? Cảnh sát người ta trực tiếp đến nhà tìm người rồi đây này."
Bà ta vừa mới lớn tiếng gọi như vậy thì bên trong ngay lập tức vang lên một loạt tiếng bước chân hoảng loạn, còn chưa nhìn thấy người đâu thì đã nghe thấy tiếng một người đàn ông cằn nhằn: "Đừng có gọi nữa, đừng có gọi nữa, tôi ra ngay đây! Tôi đi vệ sinh cũng không được yên với bà nữa!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play