"Anh không chia tay Lâu Tiểu Cầm, thế Nghê Thắng là chuyện gì đây?" Thang Lực không thèm để ý đến câu hỏi của Thiệu Anh Quang, anh phớt lờ vẻ mặt và phản ứng đầy nghi ngờ của anh ta rồi tiếp tục đặt câu hỏi.
"Còn là cái thứ gì được nữa, thì là kẻ thứ ba chứ sao!" Thiệu Anh Quang đảo mắt một cái, anh ta cũng chẳng hề muốn che giấu sự bài xích và ác cảm trong lòng mình đối với Nghê Thắng: "Nhưng mà vô dụng thôi! Lâu Tiểu Cầm sớm muộn gì cũng phải quay lại với tôi, người khác muốn phá hoại cũng chẳng có cách nào, không kéo dài được đâu! Ê...? Sao mấy người lại rành rẽ chuyện của tôi với Lâu Tiểu Cầm và cả thằng Nghê Thắng đó thế? Vừa nãy không phải mấy người đang gài bẫy tôi đấy chứ? Mấy người có phải cảnh sát thật không vậy? Đứng ra bênh vực cho thằng nhãi Nghê Thắng đó, có cần phải liều mạng đến thế không?"
Anh ta càng nói càng cảm thấy nghi ngờ của mình là đúng, thế là ánh mắt nhìn Hạ Ninh và Thang Lực cũng tràn đầy vẻ không tin tưởng. Nhưng đồng thời, anh ta cũng có chút gì đó không chắc chắn, dù sao thì đây đúng là sở cảnh sát thật, miệng thì có thể la lối hỏi đối phương rốt cuộc có phải cảnh sát thật hay không, nhưng thực tế thế nào thì trong lòng Thiệu Anh Quang cũng biết rõ, cảnh sát giả làm gì có lá gan lớn đến mức dám dẫn người vào tận sở cảnh sát chứ.
"Anh nói thế mà nghe được à, vừa nãy là ai trong hai chúng tôi chủ động đến gây sự khiêu khích anh trước?" Hạ Ninh nghe anh ta nói vậy thì liền lên tiếng hỏi: "Nếu vừa nãy không phải tự anh gây sự, chủ động đến gây hấn với chúng tôi trước thì bây giờ chúng ta đã nước sông không phạm nước giếng, chúng tôi có thể làm gì được anh chứ?"
Thiệu Anh Quang nghe Hạ Ninh nói thế thì bỗng sững người, anh ta suy nghĩ một lát, rồi lại đổi giọng hỏi Thang Lực và Hạ Ninh: "Có phải Lâu Tiểu Cầm báo cảnh sát không? Cô ta nói gì về tôi với mấy người? Tôi nói cho mấy người biết, tôi với cô ta thật sự chỉ là yêu đương thôi, là kiểu yêu đương tự do! Tuy là đang có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng đó cũng chỉ là mâu thuẫn nội bộ nhân dân thôi mà, cũng chẳng có gì to tát cả, đâu cần đến mức phải báo cảnh sát chứ?"
Thang Lực vẫn nhìn anh ta và không nói gì. Thiệu Anh Quang có chút hoảng hốt, anh ta gãi đầu gãi tai một hồi lâu, cuối cùng vẫn không đoán ra được còn có khả năng nào khác, mắt thấy anh ta sắp ngồi không yên trên ghế nữa rồi.
"Thôi được rồi, vậy tôi nói thật với anh nhé." Hạ Ninh kiên nhẫn đợi một lát, thấy Thiệu Anh Quang dường như thật sự đã mò không ra manh mối, không ngừng cảm thấy hoang mang lo sợ, lúc này cô mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Là tình địch Nghê Thắng của anh gây ra chút rắc rối."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT