“Sao trước đây cậu không kể những chuyện này với tôi?” Phương Viên vừa cảm thấy xót xa cho Hạ Ninh và cũng vừa có chút giận cô. Giận vì cô không chịu nói thật với mình. Dù Phương Viên đã đoán được Hạ Ninh và Đổng Vĩ Bân chắc chắn đã chia tay, nhưng cô ấy chỉ đơn thuần nghĩ rằng đó là mâu thuẫn bình thường của các cặp đôi, chứ không có chuyện gì to tát xảy ra cả. Thấy Hạ Ninh không muốn nói cho nên Phương Viên cũng tôn trọng sự riêng tư của bạn thân mình và cũng không truy hỏi thêm. Nhưng bây giờ, khi nghe nói đó lại là sự phản bội và lừa dối đáng khinh, Phương Viên lập tức cảm thấy ngọn lửa giận dữ trong lòng mình như thể sắp bùng lên.
“Chẳng lẽ tôi còn không hiểu tính cách của cậu sao?” Hạ Ninh lắc đầu: “Do chuyện trong gia đình, cho nên cậu vốn dĩ đã thiếu cảm giác an toàn với chuyện tình cảm. Khi tôi sang đây để chuẩn bị chuyển công tác, vừa lúc thấy Đới Húc quan tâm đến cậu. Anh ấy rất để ý đến cậu, tớ nghĩ đó là một chuyện rất tốt. Nhưng nếu ngay đúng thời điểm nhạy cảm đó tôi kể cho cậu nghe những chuyện mà Đổng Vĩ Bân đã làm, thì cậu sẽ như thế nào đây? Có phải là vừa mới thò đầu ra khỏi cái 'vỏ' của mình thì cậu sẽ lập tức bị dọa đến mức lại rụt vào và không chịu bước ra nữa? Cậu sẽ càng không tin vào tình cảm, không tin tưởng đàn ông nữa, có đúng không? Như vậy là không công bằng với cậu và cũng không công bằng với cả Đới Húc. Chuyện này, xét cho cùng, nhân phẩm của Đổng Vĩ Bân là thứ mà tôi không thể kiểm soát. Tôi chỉ có thể trách mình đã nhìn nhầm người, nhưng sau đó tôi cũng rút ra được bài học cho mình rồi. Sau này tôi nhất định sẽ không để mình mắc lại sai lầm nữa.”
Sau khi nói xong, có lẽ cảm thấy bầu không khí đang quá căng thẳng, Hạ Ninh chợt mỉm cười có phần vui vẻ, sau đó liền mở hộp bánh quy ra rồi lấy ra hai cái. Một cái thì cho vào miệng mình, một cái thì đưa tới miệng Phương Viên: “Viên Viên, ăn thử đi. Đúng là tiền nào của nấy, bánh quy này ngon thật đấy, thơm mùi sữa, không ngọt quá và cũng không ngấy. Lần sau, nếu có thời gian, có thể ăn cùng với một cốc cà phê hoặc trà sữa nữa thì tuyệt.”
“Cậu rốt cuộc là rộng lượng thật hay là đang  giả vờ rộng lượng vậy?” Phương Viên bị Hạ Ninh chọc đến dở khóc dở cười: “Lúc nãy chẳng phải tôi đã nói rồi sao, chúng ta không ăn bánh quy của cái tên đàn ông rác rưởi Đổng Vĩ Bân này và phải vứt đi mà!”
“Ôi dào, đừng làm khó đồ ăn như thế chứ! Lúc trước anh ta lợi dụng tôi còn trẻ dại, cho nên mới dùng mấy chiêu trò lãng mạn rẻ tiền để lừa gạt tôi. Đừng nói là hộp bánh quy ba trăm tệ, đến cả bữa ăn một trăm tệ anh ta cũng chẳng thèm mời. Bây giờ anh ta làm bộ hoàn lương, hào phóng như vậy, và còn chịu bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua bánh, tôi cũng đâu có đòi hỏi hay ám chỉ gì đâu, là do anh ta tự gửi tới mà. Dù cho cậu có vứt đi thì anh ta cũng mặc định là cậu đã ăn. Còn nếu như cậu gửi trả lại, thì với nhân phẩm của anh ta, biết đâu là anh ta lại lật lọng nói mình chưa bao giờ nhận được hàng hoàn trả thì sao? Lúc đó cậu làm gì được anh ta?”
Hạ Ninh đẩy miếng bánh quy sát đến bên miệng Phương Viên và cười tít mắt nói: “Ăn đi, ăn ngon lành vào, cô bạn nhỏ yêu quý của tôi ơi!”
“Chị đại à, em đưa cha mẹ em đi vệ sinh một lát, lát nữa anh Thang Lực có quay lại thì chị đừng để anh ấy chạy lung tung nhé! Cha mẹ em đã vất vả đi đường xa đến thăm anh ấy đấy!” Khi Hạ Ninh và Phương Viên vừa dứt cuộc trò chuyện thì Quan Tâm bỗng nhiên gọi lớn từ phía sau. Giọng của cô ta lớn đến mức khiến cả những người khác đang làm việc trong văn phòng cũng bị giật mình và sau đó đều đồng loạt quay sang nhìn cô ta, nhưng Quan Tâm lại không để tâm và liền kéo cha mẹ mình rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play