“Thang Lực à, thật sự không phải là dì với chú của cháu trách móc gì đâu, nhưng cháu xem, đã bao lâu cháu không về thăm nhà rồi? Dù cho công việc có bận rộn như thế nào thì cũng phải thường xuyên về thăm quê chứ! Đừng nói với dì là vì cha mẹ cháu không còn ở quê nữa và đã chuyển đi nơi khác rồi nên cháu mới không cần về nữa đấy nhé? Cháu đừng quên, trước đây khi cha mẹ cháu bận rộn không có thời gian quan tâm cháu, là ai đã chăm sóc cháu từng li từng tí trong việc ăn uống, là ai đã cho cháu chỗ ở!” Bà Quan vừa nói vừa múc thêm chút canh vào một cái bát nhỏ: “Cháu phải hiếu thảo với cha mẹ mình, và cũng phải đối xử với chú và dì y như vậy. Cha mẹ cháu sinh ra cháu, nên bọn họ là người có công ơn sinh thành, còn dì và chú của cháu thì coi như cũng có ơn nuôi nấng cháu. Cháu không thể vong ơn bội nghĩa và khi không cần chúng ta nữa thì lập tức gạt bỏ hết những tình cảm trước kia đâu đấy!”
“Dì Quan à, đừng múc thêm nữa, đủ rồi.” Thang Lực không đáp lại lời của bà Quan mà chỉ lo chăm chăm giơ tay ngăn bà Quan tiếp tục rót thêm canh cho mình: “Lát nữa cháu còn phải đi làm nhiệm vụ, cho nên cũng không thể ở lại tiếp chuyện lâu với mọi người được.”
“Ừ, ừ, dì biết rồi, chuyện này dì cũng nghe Tiểu Tâm nói rồi. Con bé bảo anh Thang Lực bận rộn cả ngày cho nên muốn gặp cũng khó. Nếu không phải lần đó nó bị ốm, cháu kịp thời đưa nó vào viện thì chắc là cả tháng nó cũng chẳng gặp được cháu lần nào.” Bà Quan đặt phích giữ nhiệt xuống bàn, rồi đẩy đưa bát canh đầy về phía Thang Lực. “Giờ cháu đã trưởng thành rồi, cũng trở nên bận rộn rồi, thành người có việc lớn phải làm rồi.”
Thang Lực không để lộ nhiều cảm xúc, anh nhanh chóng uống hết bát canh, sau đó liền nhanh tay cầm nắp phích giữ nhiệt đậy bình giữ nhiệt lại để bà Quan không còn cơ hội rót thêm canh cho anh nữa.
Hạ Ninh đứng một bên quan sát và liền cảm thấy có chút lạ lùng. Tuy từ hành động của bà Quan có thể thấy rõ sự quen thuộc và quan tâm, nhưng lời nói của bà ta lại khiến người khác cảm thấy không thoải mái chút nào. Bà ta không ngừng nhấn mạnh công ơn nuôi dưỡng và chuyện gia đình bọn họ từng giúp đỡ Thang Lực, cứ như thể là đang cố tình nhắc nhở và răn đe anh vậy.
Bà Quan nhanh chóng nhận ra ánh mắt của Hạ Ninh, bà ta lập tức quay sang nhìn cô, và còn nở một nụ cười thân thiện: “Ôi, gia đình dì có làm phiền công việc của cháu không? Thật ngại quá! Bọn dì cũng đã lâu không gặp nhau, cho nên hôm nay khi gặp lại Thang Lực bọn dì liền cảm thấy vui quá nên mới nói hơi nhiều. Tiểu Tâm, qua đây, đừng làm phiền người ta làm việc nữa. Hôm nay cha mẹ tới đây là để gặp Thang Lực, để có thể chắc chắn rằng anh Thang Lực của con chăm sóc con gái bảo bối của cha mẹ thật tốt!”
Nói xong, bà Quan còn đưa tay xoa đầu Thang Lực, rồi lại nở một nụ cười đầy vẻ yêu thương. Trông bà ta lúc này hệt như một người mẹ đang âu yếm nhìn con trai cưng của mình, còn Thang Lực thì lại tỏ vẻ lúng túng và lén lút cố gắng tránh né những hành động thân thiết ấy, dường như anh đang cảm thấy không mấy thoải mái với sự quan tâm này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT