Phương Viên rất hiếm khi nói chuyện một cách bí ẩn như vậy với Hạ Ninh, nên Hạ Ninh cũng không đoán được thứ mà Phương Viên muốn cho cô xem là gì, nhưng đến khi Phương Viên lấy thứ đồ gì đó từ trong tủ ra thì cô lại càng cảm thấy khó hiểu hơn.
“Một hộp bánh quy nhập khẩu?” Hạ Ninh nhìn hộp bánh quy được đặt trên bàn, đó là một hộp bánh được làm bằng thiếc đẹp mắt và trên đó toàn ghi chữ nước ngoài, cô thấy vậy thì liền hỏi với vẻ nghi ngờ: “Sáng sớm đã muốn mời tôi ăn bánh quy à? Nhưng cũng đâu cần phải tỏ ra thần bí như thế chứ? Hay là Đới Húc cầu hôn cậu rồi, và đây là bánh cưới?”
“Cậu còn có tâm trạng đùa được à.” Phương Viên dở khóc dở cười lườm cô một cái: “Đợi tôi kể cho cậu nghe nguồn gốc của hộp bánh quy này thì cậu sẽ không còn cười nổi nữa đâu! Hộp bánh này là do anh đàn anh Đổng gửi cho tôi.”
“Anh ta?” Hạ Ninh nghe xong thì lập tức sững người, hai hàng lông mày của cô cũng hơi nhíu lại: “Sao lại thế được? Hộp bánh này trị giá bao nhiêu tiền?”
“Đừng nói nữa, tôi vừa tò mò nên lên mạng tra thử rồi, chắc là cũng phải gần ba trăm đồng đấy.” Phương Viên đáp, cô biết giữa Hạ Ninh và đàn anh Đổng kia nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì Hạ Ninh đã không đột ngột rời quê hương để chuyển đến thành phố A làm việc, và từ lúc chuyển đến đây Hạ Ninh cũng chẳng bao giờ nhắc đến anh ta hay chuyện của hai người bọn họ, như thể hai người bọn họ chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hạ Ninh vốn là người không thích kể chuyện buồn, dù cho trong lòng cô có cảm thấy tức giận hay đau khổ, thì bên ngoài cô vẫn luôn tỏ ra nhẹ nhàng như thể không có gì, nhưng thực ra thì lại không phải vậy.
Hạ Ninh bật cười nhìn hộp bánh quy và cũng không tỏ vẻ tức giận hay khó chịu gì cả, ngược lại là còn có chút bất lực và buồn cười. Sau khi thở dài một hơi, cô nói với Phương Viên: “Đúng là chơi lớn thật! Ngày thường chẳng thấy anh ta rộng rãi như thế bao giờ. Gửi cho cậu hộp bánh quy ba trăm đồng, cậu đoán xem anh ta gửi cho tôi cái gì?”
“Tôi nghe Đường Hồng Nghiệp nói rồi, có người gửi cho cậu một bài thơ tình của Puskin. Vừa nghe anh ta nói thế là tôi liền biết là ai gửi rồi.” Phương Viên cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Hồi còn ở trường, đàn anh Đổng nổi tiếng là người rất mê thơ, nhất là thơ của Puskin. Chẳng phải hồi đó nhờ vào bài thơ này mà anh ta đã xuất sắc đoạt giải trong cuộc thi đọc thơ ở trường sao! À, đúng rồi, ngoài bánh quy ra thì còn có cả cái này nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play