Đừng nói là chữ viết quen thuộc, chỉ cần nhìn nội dung bài thơ được sao chép trên tấm bưu thiếp đó thì Hạ Ninh đã lập tức biết ngay người gửi món quà vô danh này là ai. Sau khi nhận ra điều này, cô lập tức cảm thấy mất hứng, chút tò mò ban đầu đã nhanh chóng biến thành chán ghét. Cô tiện tay vứt tấm bưu thiếp và chiếc hộp đựng đầy cánh hoa hồng vào thùng rác cạnh bàn, và không muốn nhìn nó thêm một phút nào nữa.
Đúng lúc Đường Hồng Nghiệp đi ngang qua bàn của Hạ Ninh, thấy cô ném tất cả mọi thứ vào thùng rác, tâm trí tò mò của anh ta lập tức được khơi dậy. Gần đây, vụ án mà bọn họ đang theo đuổi có tính chất khá nghiêm trọng, khiến ai nấy đều cảm thấy áp lực như có một tảng đá đè nặng lên tim. Bây giờ, đột nhiên xuất hiện một chuyện để đào sâu, coi như cũng là một cách có thể giúp làm dịu bầu không khí căng thẳng, và cũng có thể giúp cho tâm trạng dễ chịu hơn một chút. Thế là anh ta lập tức cúi xuống, rồi đưa tay nhặt chiếc hộp nhỏ và tấm bưu thiếp vừa bị vứt vào thùng rác lên. Nhìn chiếc hộp nhỏ bằng vải satin lấp lánh ánh vàng, lại thêm cánh hoa hồng bên trong, ý nghĩa của món quà này đã quá rõ ràng. Đường Hồng Nghiệp ghé vào bàn Hạ Ninh, và tinh nghịch nháy mắt hỏi: “Ê, tôi nói này cô em, mấy thứ này mà cô cũng nỡ vứt đi à? Đẹp thế mà lại không cần nữa sao?”
“Đồ không dùng được thì đều là rác, giữ lại cũng chẳng có ích gì, không vứt đi thì làm gì được chứ?” Hạ Ninh nhún vai rồi cũng vui vẻ trêu đùa với Đường Hồng Nghiệp: “Không ngờ một người đàn ông cao to như anh lại thích mấy thứ này cơ đấy. Nếu anh thích đến vậy thì tôi tặng cho anh đấy, anh có thể thoải mái mang nó về nhà và tha hồ ngắm nghía!”
“Thôi thôi, miễn đi! Tôi không có sở thích đó đâu!” Đường Hồng Nghiệp nghe vậy thì lập tức xua tay ngay. Thấy Hạ Ninh không quan tâm, anh ta liền lật xem tấm bưu thiếp, và phát hiện trên đó không có tên người gửi, mà chỉ có một bài thơ được sao chép lại. Sau khi đọc xong bài thơ, anh ta không nhịn được liền bật cười: “Ồ, người theo đuổi cô quả là một thanh niên có máu văn thơ đấy! Thơ thì viết hay, nhưng gan dạ thì không được rồi. Thích cô mà không dám để lại tên, thế thì làm ăn được gì chứ? Đã nghe câu ‘làm việc tốt không cần để tên’, nhưng tôi chưa nghe ai theo đuổi con gái mà không dám để tên cả, đúng không, lão Thang?”
Thang Lực vốn đã để ý đến phản ứng của Hạ Ninh khi nhận bưu phẩm, nhưng từ nãy đến giờ anh vẫn chưa lên tiếng. Bây giờ bị Đường Hồng Nghiệp chỉ đích danh, anh mới đành lên tiếng đáp: “Anh đúng là nhiều chuyện mà.”
“Nhiều chuyện thì sao chứ? Nhiều chuyện mới có thể làm phong phú cuộc sống, nhiều chuyện mới khiến cuộc sống trở nên thú vị hơn!” Đường Hồng Nghiệp không để tâm đến lời trách móc nhẹ nhàng của Thang Lực, sau đó anh ta tiếp tục nói: “Chuyện này chẳng phải rất đơn giản sao? Làm việc tốt không cần hồi đáp, còn theo đuổi con gái mà lại không muốn hồi đáp... vậy thì theo đuổi người ta để làm gì?”
“Anh đúng là...” Thang Lực cảm thấy bất lực trước tinh thần nhiều chuyện không ngừng nghỉ của Đường Hồng Nghiệp, cuối cùng anh chỉ biết lắc đầu đầy bất lực: “Anh nhìn xem Hạ Ninh có tò mò chút nào không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play