Mẹ của Chúc Phán Hương ngay lập tức hưởng ứng chồng mình, bà ta cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Hạ Ninh không yên tâm liền ra hiệu cho Thang Lực. Thang Lực gật đầu cầm chìa khóa xe đi theo và đề nghị đưa bọn họ về. Cha mẹ của Chúc Phán Hương thấy vậy thì cũng không từ chối, bởi bọn họ chưa từng đến thành phố A nhiều lần, ở nơi đất khách quê người, có người giúp đỡ là điều tốt, thế là ba người cùng nhau rời khỏi sở cảnh sát.
Chờ bọn họ đi rồi, Hạ Ninh mới nhanh chóng gọi điện cho Mã Kinh Vĩ để thông báo cho anh ta biết về việc cha mẹ của Chúc Phán Hương sẽ qua nhà anh ta ở, nhưng phản ứng của Mã Kinh Vĩ ở đầu dây bên kia vẫn khá bình thản.
“Cũng không có gì quá ngạc nhiên. Nếu bọn họ không làm vậy thì tôi mới thấy bất ngờ. Nếu không thì trước đây tại sao tôi lại hỏi cô xem liệu các cô có thể cung cấp cho tôi sự bảo vệ nào hay không?” Anh ta trả lời yếu ớt: “Cha mẹ vợ tôi là những người rất thực dụng. Khi vợ tôi còn sống, bọn họ thương yêu cô ấy nhất. Nhưng nếu cô ấy thực sự xảy ra chuyện, bọn họ có buồn thì buồn, nhưng điều đầu tiên bọn họ làm chắc chắn là tranh giành lợi ích. Không chỉ không được chịu thiệt, mà còn phải có lợi ích, tuyệt đối không để mình rơi vào tình cảnh mất cả người lẫn của. Thế nên hiện giờ điều tôi mong muốn nhất là chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm. Dù là hú vía cũng được, tôi cũng sẽ chấp nhận. Nếu không thì tôi mới là người thê thảm nhất. Vợ không còn, có khi còn phải kiện tụng, rồi nhà cửa cũng phải chia một nửa cho người ta. Tôi thật sự không hiểu mình đã làm sai điều gì để ông trời đối xử với tôi như thế này, như thể đang trừng phạt tôi vậy.”
Hạ Ninh nghe anh ta nói như thế thì chợt thở dài. “Thanh quan khó xử việc nhà”, hơn nữa cô cũng không phải là người có thể giải quyết những vụ việc như vậy. Điều cô có thể làm chỉ là nhắc nhở Mã Kinh Vĩ về việc cha mẹ của Chúc Phán Hương sẽ đến, đồng thời dặn anh ta nếu bọn họ có hành vi quá khích thì nhất định phải báo ngay cho cảnh sát, tuyệt đối đừng tự mình hành động. Mã Kinh Vĩ đồng ý một cách miễn cưỡng, sau đó anh ta còn than phiền rằng bản thân anh ta cũng không có năng lực để tự xử lý, nếu không thì anh ta đã không nhờ đến sự bảo vệ của cảnh sát.
Một lúc sau, Thang Lực đã nhanh chóng quay lại, đồng thời kể về tình hình khi Mã Kinh Vĩ gặp lại cha mẹ của Chúc Phán Hương. Giống như Hạ Ninh, Thang Lực cũng không yên tâm khi hai bên ở chung dưới một mái nhà vào thời điểm này. Nhưng thái độ của cha mẹ của Chúc Phán Hương rất kiên quyết, còn Mã Kinh Vĩ lại dường như không dám từ chối, cho nên anh cũng khó can thiệp. Điều duy nhất anh có thể làm là đảm bảo không xảy ra xung đột giữa ba người bọn họ cho đến khi anh rời đi. Vì thế, việc này khiến Thang Lực quay về muộn hơn dự kiến khoảng mười mấy phút, và điều này còn do cha mẹ của Chúc Phán Hương không hài lòng vì anh cứ “lề mề” và liên tục đuổi khéo.
“Cha mẹ của Chúc Phán Hương ở nhà của Mã Kinh Vĩ thế nào rồi?” Hạ Ninh hỏi Thang Lực.
Thang Lực lắc đầu, sau đó anh chỉ nói ra bốn chữ để miêu tả toàn bộ tình huống: “Lấn át chủ nhà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play