Đường Hồng Nghiệp là kiểu người hướng ngoại và thích ồn ào. Hàng ngày, nếu để anh ta ra ngoài điều tra thì anh ta hoàn toàn không sợ hãi, anh ta chỉ sợ phải ngồi lì trong văn phòng và cả ngày đối mặt với máy tính và làm những công việc nhàm chán. Thế nhưng, điều Hạ Ninh nhờ anh ta lại chính là một việc như vậy. Trước khi Hạ Ninh nói ra thì anh ta đã tự tin hứa hẹn, cho nên hiện giờ anh ta có muốn rút lại cũng không kịp.
“Được rồi! Việc này cứ giao cho tôi, tôi sẽ điều tra rõ gốc gác của người này cho cô!” Để giữ hình tượng và phong độ trước mặt Hạ Ninh, Đường Hồng Nghiệp đã hứa hẹn rất nhanh chóng.
Khi Thang Lực trở về từ chỗ pháp y, thấy Đường Hồng Nghiệp đang cau có mặt mày để giúp bọn họ điều tra Thời Hạo Nhiên, anh cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Anh nhìn về phía Hạ Ninh đang tập trung thu thập thông tin về những vụ mất tích trong hai năm gần đây ở thành phố A, rồi đi tới bàn của cô và hỏi một cách có ý tứ: “Cô lại phát huy sở trường của mình rồi phải không?”
“Anh đang nói gì vậy!” Hạ Ninh trừng mắt nhìn Thang Lực: “Cứ như là tôi dùng mưu mẹo để bắt người khác làm việc xấu xa vậy! Từ đầu đến cuối tôi có yêu cầu gì đâu, tôi chỉ nhờ Đường Hồng Nghiệp giúp một tay mà thôi, là chính anh ta tự nguyện hứa hẹn giúp tôi mà!”
Thang Lực nhất thời không biết nói gì, bởi vì anh đã làm việc với Đường Hồng Nghiệp lâu hơn Hạ Ninh, nên đương nhiên là anh biết tính cách của Đường Hồng Nghiệp như thế nào, vậy nên lời nói vừa rồi của Hạ Ninh cũng không hẳn là nói dối, đối với Đường Hồng Nghiệp, cô có cần phải yêu cầu gì đâu, chỉ cần thuận theo tự nhiên là đủ.
Nhưng dù sao đi nữa, mặc dù cảm thấy thương cho Đường Hồng Nghiệp vì tự chuốc lấy khổ sở, nhưng việc điều tra Thời Hạo Nhiên có người hỗ trợ cũng là một tin tốt cho Thang Lực. Hơn nữa, đối với Đường Hồng Nghiệp mà nói, việc Hạ Ninh có muốn làm hay không cũng là một chuyện khác. Anh ta tuyệt đối là người tình nguyện, vậy nên Thang Lực cũng lười nói nhiều.
“Bên pháp y nói sao? Có thu được thông tin hữu ích nào không?” Hạ Ninh tạm thời bỏ công việc trong tay và lên tiếng hỏi Thang Lực, cô đang ôm hy vọng anh có thể mang về một số manh mối giá trị.
Thang Lực nghe xong lời cô hỏi liền lắc đầu, anh nhìn vào một phần thông tin về người mất tích mà Hạ Ninh vừa tổng hợp: “Cô cứ tiếp tục đi.”
“Lắc đầu là ý gì? Không có thông tin gì, hay là thu được rất ít? Anh nói rõ ràng một chút đi!” Hạ Ninh thấy Thang Lực chỉ lắc đầu mà không trả lời thẳng câu hỏi của mình thì không nhịn được liền gằn giọng hỏi lại.
“Không có gì khác biệt.” Thang Lực vừa nói vừa đi về chỗ ngồi của mình: “Hiện tại chỉ có thông tin nhóm máu thôi.”
“Trời ạ, tôi thấy sau khi xử lý vụ án này xong, chắc là tôi sẽ nhanh chóng xin chuyển sang hợp tác với người khác quá, làm việc chung với anh sớm muộn tôi cũng sẽ lên tăng xông!” Hạ Ninh vì hình tượng của bản thân nên cố nhịn lại cảm giác muốn đảo mắt, nhưng cô vẫn cảm thấy rất đau đầu với tính cách kiệm lời của Thang Lực.
“Vậy thì tốt, có gì xin cho hai chúng ta hợp tác làm việc chung với nhau!” Đường Hồng Nghiệp nghe thấy vậy liền lập tức ngẩng đầu nói với Hạ Ninh, đồng thời còn chớp mắt với Thang Lực: “Bạn thân, xin lỗi nhé!” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Nếu có thể như vậy thì tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.” Thang Lực thản nhiên nói với Đường Hồng Nghiệp.
Hạ Ninh tức giận liếc mắt nhìn Thang Lực một cái, rồi tiếp tục thu thập thông tin về những người mất tích.
Sau khi sử dụng hết cả buổi sáng, cả ba người bọn họ đều thu được một số thông tin. Thang Lực và Hạ Ninh đã tổng hợp các báo cáo mất tích trong hai năm gần đây ở thành phố A và ngay cả các khu vực lân cận, trong đó có cả nam lẫn nữ, già và trẻ. Bởi vì bên pháp y chỉ có thể xác định nhóm máu của những vết máu trong căn nhà cho thuê, và cố gắng lấy được thông tin ADN hiệu quả từ những vết máu đó, nhưng để biết những vết máu này thuộc về đàn ông hay phụ nữ thì vẫn cần một chút thời gian để đưa ra kết luận. Do đó, những gì Hạ Ninh và Thang Lực thu được chỉ có thể xem như là nguồn tài nguyên dự phòng, hiện tại vẫn chưa thể trợ giúp được gì. ( truyện trên app t.y.t )
Ngược lại, Đường Hồng Nghiệp lại thu được khá nhiều thông tin. Việc anh ta hứa giúp Hạ Ninh không phải chỉ là lời nói suông. Sau một quãng thời gian điều tra miệt mài và chăm chú, anh ta thực sự đã tìm ra được thông tin liên quan đến Thời Hạo Nhiên hiện tại đã mất tích do nợ nần cá cược.
Thời Hạo Nhiên là người địa phương của thành phố A, tình hình cơ bản không khác biệt nhiều so với những gì Trương Tín Đạt đã cung cấp. Anh ta từng kinh doanh, quy mô không lớn không nhỏ, thuộc loại có điều kiện sống khá, nhưng thực sự có đam mê với môn đỏ đen. Trước đây, sở cảnh sát khu vực nơi anh ta cư trú đã từng can thiệp để giải quyết một số mâu thuẫn gia đình giữa Thời Hạo Nhiên và vợ anh ta. Nguyên nhân là do vợ anh ta không chịu nổi việc chồng mình mê cờ bạc, thường xuyên ra ngoài đánh bài, và thậm chí là còn không về nhà qua đêm. Vì chuyện này mà bọn họ đã xảy ra tranh cãi nhiều lần, thậm chí là còn đánh nhau, và những người hàng xóm không chịu nổi đã gọi điện báo cảnh sát. Những mâu thuẫn như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, và mỗi lần đều kết thúc với việc Thời Hạo Nhiên hứa sẽ cải thiện, vợ anh ta đồng ý tha thứ và cho anh ta cơ hội, nhưng không lâu sau lại tiếp tục tái diễn, cho đến gần ba năm trước, khi vợ của Thời Hạo Nhiên cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi cơn nghiện cờ bạc ngày càng tồi tệ của anh ta nên đã quyết định ly hôn, hai người phân chia tài sản chung, từ đó mọi chuyện mới quay về yên ổn.
Câu hỏi về việc Thời Hạo Nhiên nợ bao nhiêu tiền cờ bạc vẫn còn là một điều khó xác minh, nhưng Đường Hồng Nghiệp đã tìm cách liên hệ được với một người họ hàng của Thời Hạo Nhiên. Người họ hàng này cho biết Thời Hạo Nhiên thực sự đã nợ khá nhiều tiền, và thường xuyên "dời tường" để trả nợ, đam mê đỏ đen của anh ta rất nặng, anh ta luôn hy vọng một lần may mắn nào đó sẽ thắng lớn để có thể lật ngược tình thế, nhưng kết quả là lại càng lún sâu hơn. Thời điểm nghiêm trọng nhất, Thời Hạo Nhiên còn đến nhà người họ hàng này để ẩn náu, anh ta còn nói rằng nếu anh ta không trả nợ thì những người đòi nợ sẽ đến đánh gãy tay gãy chân anh ta. Người họ hàng nghe vậy cũng rất sợ, nên sau lần đó không dám chứa chấp anh ta nữa.
Theo lời của người họ hàng này, sau đó Thời Hạo Nhiên đã bỏ trốn ra ngoài, trước khi đi anh ta đã gọi điện cho từng người họ hàng, và nói rằng lần này không biết khi nào anh ta mới dám trở về, trong thời gian anh ta không có nhà, làm phiền mọi người chăm sóc cha mẹ già của anh ta, và hứa rằng nếu một ngày nào đó anh ta thành công ở nơi xa, có thể trả hết số nợ cờ bạc thì anh ta sẽ lập tức trở về phụng dưỡng cha mẹ. Tuy nhiên, cha mẹ Thời Hạo Nhiên đã rất tức giận với người con trai bướng bỉnh này của mình, cho nên liền quyết định không tìm kiếm tung tích của anh ta nữa, chỉ nói rằng coi như con trai của bọn họ đã chết.
Điều này có nghĩa là, để tìm được Thời Hạo Nhiên sẽ không dễ dàng hơn việc mò kim đáy bể là bao, nhưng nếu tình trạng của Thời Hạo Nhiên trước đây là thật, thì tình cảnh của anh ta lúc đó cũng không mấy lạc quan. Căn nhà phát hiện vết máu đã được Thời Hạo Nhiên dùng để trả nợ cho Trương Tín Đạt, và cho đến khi Trương Tín Đạt đến thay khóa, giữa hai sự kiện này còn có một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian đó, Thời Hạo Nhiên vẫn giữ chìa khóa căn hộ, không ai có thể nói chắc anh ta đã xảy ra chuyện gì ở đó với ai.
May mắn thay, người họ hàng của Thời Hạo Nhiên còn cung cấp cho họ một manh mối rất quan trọng, đó là vài năm trước, Thời Hạo Nhiên đã từng bị thương trong một cuộc cãi vã ở bàn đánh bài, sau đó phải đến bệnh viện khâu lại vết thương và thậm chí là còn phải truyền máu. Có được manh mối này, việc xác định nhóm máu của Thời Hạo Nhiên ít nhất sẽ không quá khó khăn.
Có được thông tin từ Đường Hồng Nghiệp, Thang Lực và Hạ Ninh lập tức nhanh chóng đến bệnh viện và đến tìm khu vực điều trị mà lúc trước Thời Hạo Nhiên đã nằm viện. May mắn là lúc bọn họ đến trưởng khoa cũng có mặt ở đó, bọn họ nhanh chóng trình bày ngắn gọn tình hình với trưởng khoa, mặc dù chỉ là nghi ngờ có vụ án xảy ra, chưa nói đến việc xác định danh tính nạn nhân có phải là Thời Hạo Nhiên hay không, thậm chí việc liệu có nạn nhân hay không còn chỉ là suy đoán từ bên pháp y, nhưng trưởng khoa vẫn đồng ý giúp họ tìm kiếm hồ sơ bệnh án liên quan đến Thời Hạo Nhiên và cung cấp thông tin về nhóm máu của anh ta cho Thang Lực và Hạ Ninh.
Sau khi nhận được thông tin về nhóm máu của Thời Hạo Nhiên, cả hai nhanh chóng trở lại sở cảnh sát, và đến bộ phận pháp y để trao đổi tình hình. Kết quả thật đáng thất vọng, nhóm máu của các vết máu phát hiện trong căn hộ cho thuê không khớp với nhóm máu của Thời Hạo Nhiên, tức là Thời Hạo Nhiên không thể là nạn nhân mà bọn họ đang tìm kiếm. Nếu anh ta thực sự có liên quan đến các vết máu trong căn phòng đó, thì chỉ có thể là một trong hai vai trò, nghi phạm hoặc là người biết chuyện.
Chỉ vừa mới có được một chút thông tin thì ngay lập tức lại mất dấu manh mối, cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào, đặc biệt là đối với Hạ Ninh. Đây là vụ án đầu tiên mà cô chính thức tiếp nhận kể từ khi chuyển công tác đến thành phố A, và cũng là vụ án đầu tiên sau khi chuyển sang công việc điều tra ngoài hiện trường, mà kết quả lại khởi đầu với tình trạng mờ mịt như thế này. Trong một căn hộ cho thuê vô tình phát hiện ra một lượng lớn vết máu có thể dẫn đến cái chết, nhưng lại không tìm thấy dấu vết cho thấy nạn nhân còn sống hay đã chết, liệu vụ án này có thể được lập hồ sơ hay không cũng không rõ ràng, nếu tiếp tục điều tra thì lại sợ không có kết quả, mà bỏ cuộc thì cũng cảm thấy không ổn. Tình trạng này khiến Hạ Ninh cảm thấy như muốn phát điên.
Thang Lực lại tỏ ra bình tĩnh hơn cô rất nhiều. Khi Hạ Ninh hỏi anh có dự định gì thì câu trả lời của anh cũng rất thẳng thắn: “Chỉ cần không có lệnh ngừng điều tra thì cứ điều tra tiếp thôi.”
Đây cũng là một cách giải quyết, nếu Thang Lực đã có ý định như vậy thì Hạ Ninh cũng không cần phải chần chừ nữa. Cô nhận ra rằng người thường ít nói như Thang Lực thật ra lại là một người rất có chủ kiến và tư duy khá vững vàng. Nếu hai người bọn họ gặp phải tình huống bất đồng ý kiến… tình huống này tạm thời vẫn chưa xảy ra, cho nên Hạ Ninh cũng không rõ, nhưng cô có thể chắc chắn rằng, khi giao tiếp với người này, thói quen do dự của bản thân đã tìm được cách giải quyết, khi không biết phải quyết định thế nào thì cứ để Thang Lực quyết định.
Vậy là, lại tiếp tục điều tra trong bốn năm ngày, nhưng vẫn không có thu hoạch nào, Hạ Ninh đã gần như cảm thấy nản lòng. Ngay lúc này, bọn họ bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ một đồn cảnh sát ở thành phố A, đối phương thông báo rằng bọn họ vừa nhận được tin báo tại một khu vực ngoại ô thành phố có một thi thể nam giới vừa được khai quật. Sau khi kiểm tra, nhóm máu của nạn nhân nọ hoàn toàn khớp với nhóm máu mà bọn họ đã phát hiện trong căn hộ cho thuê. Thi thể hiện đã được chuyển về nhà xác để tiến hành kiểm tra DNA chuyên sâu nhằm đưa ra kết luận cuối cùng.
Hạ Ninh và Thang Lực vội vàng đến bộ phận pháp y, cả hai đều muốn nhanh chóng nắm bắt kết quả kiểm tra.