Nói xong anh ta dừng lại nhìn Thang Lực và Hạ Ninh, dường như là đang chờ bọn họ tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng Thang Lực chỉ gật đầu với anh ta ra hiệu cứ tiếp tục nói chứ không có ý định vội vàng đặt câu hỏi gì cả.
Hàn Cảnh Minh đành phải nói tiếp: "Lúc đầu tôi đến ở căn nhà Nghê Thắng thuê cũng là vì muốn tiện trông coi cửa hàng thôi, hơn nữa lúc đó việc kinh doanh cửa hàng thật sự không tốt lắm, mà tôi ngày nào cũng lái xe đi về cũng xót tiền xăng, còn tìm một căn nhà có điều kiện tốt hơn một chút ở quanh đó thì lại thấy xót tiền thuê nhà. Chỗ của Nghê Thắng thì lại quá rẻ rồi, một tháng anh ta chỉ lấy của tôi hai trăm tệ mà thôi, tôi thấy thế này thì quá hời rồi, thời buổi này làm gì còn có giá đó nữa chứ, cho nên liền ở lại. Ban đầu tôi cứ tưởng đó là nhà riêng của anh ta nên tiền thuê mới rẻ như vậy, về sau lại phát hiện hình như không phải như vậy, mà anh ta đơn thuần chỉ là không thiếu tiền mà thôi. Nhưng lâu dần tôi cảm thấy một số người qua lại với anh ta trông có vẻ không đàng hoàng cho lắm nên trong lòng cứ thấy hơi bất an không yên tâm, mà cho dù có muốn tiết kiệm tiền cũng không phải tiết kiệm kiểu này được. Tôi chỉ là một người kinh doanh nhỏ lẻ mà thôi, cũng không muốn gây phiền phức gì cả cho nên liền dứt khoát quyết định chuyển cửa hàng đi, và người cũng không ở đó nữa."
"Việc anh nói không đàng hoàng lắm là chỉ về phương diện nào? Là đang nói đến cách ăn mặc à? Hay là muốn nói đến lời nói cử chỉ của bọn họ?" Hạ Ninh hỏi.
Hàn Cảnh Minh thầm nghĩ một lát rồi bĩu môi lắc đầu: "Cái này tôi không nói rõ được, có lẽ chỉ là một loại trực giác mà thôi, chẳng phải người ta nói ngay cả động vật cũng có loại phản ứng bản năng đó khi đối mặt với nguy hiểm sao? Tôi thấy con người chúng ta cũng có! Ví dụ như hai người có từng gặp phải chuyện kiểu đó chưa, tức là có người tuy chưa từng trực tiếp qua lại gì với mình cả nhưng chỉ cần nhìn người này là anh đã có cảm giác không thích rồi, anh chỉ muốn tránh xa người đó ra  và luôn cảm thấy đối phương không phải là loại tốt đẹp gì. Chắc chắn hai người cũng từng có trải nghiệm như thế đúng không?"
"Cái anh nói đó không gọi là phản ứng bản năng và trực giác đâu, mà phải gọi là trông mặt mà bắt hình dong chứ nhỉ?" Hạ Ninh dở khóc dở cười nói.
"Không không không, tuyệt đối không phải là kiểu trông mặt mà bắt hình dong đâu" Hàn Cảnh Minh vội vàng xua tay: "Có lẽ là do tôi nói chưa rõ ý, con người tôi học hành cũng không nhiều lắm, hồi ở trường thì không chịu ngồi yên được, sau này nghỉ học rồi mới thấy con người ta vẫn phải học tập và phải có văn hóa, nếu không sau này khi ra xã hội chắc chắn sẽ bị vấp ngã đủ đường không sống nổi. Cho nên bản thân tôi thỉnh thoảng cũng có đọc vài trang sách để tự mình bổ sung thêm chút kiến thức, vì vậy nếu tôi nói năng diễn đạt không rõ ràng thì hai người cũng thông cảm cho nhé. Theo tôi thấy ấy à, khi mình nhìn người ta trông không ưa nhìn, hoặc là thấy người ta ăn mặc rách rưới rồi liền bài xích người ta, tỏ thái độ không thích người ta thì đó mới gọi là trông mặt mà bắt hình dong. Còn ý của tôi lúc nãy là nói rằng dù người này trông rất ưa nhìn, đồ dùng cũng đều là hàng hiệu cả, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy trong lòng bất an không muốn qua lại với người này thôi."
"Tôi hiểu ý anh rồi." Thang Lực gật đầu với anh ta: "Những người qua lại với Nghê Thắng là những người như thế nào?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play