“Căn nhà được chuyển nhượng cho anh vào lúc nào?” Thang Lực liếc nhìn về phía cửa phòng bệnh khép hờ phía sau Trương Tín Đạt, mơ hồ có thể thấy đó là một phòng bệnh đơn, trên giường bệnh có một người đàn ông khoảng bảy mươi tuổi, có vẻ như là đang ngủ thiếp đi, bên cạnh giường còn có một người phụ nữ trung niên cùng độ tuổi với Trương Tín Đạt đang ngồi trên ghế trông chừng ông cụ.

“Cách đây khoảng hai năm, sao vậy? Chẳng lẽ căn nhà đó có vấn đề gì sao?” Sau khi trả lời câu hỏi của Thang Lực, Trương Tín Đạt không nhịn được nữa liền hỏi ra thắc mắc mà mình luôn kìm nén từ nãy đến giờ.

Hạ Ninh đưa mắt nhìn sang Thang Lực, nhưng Thang Lực chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó Hạ Ninh liền thông báo ngắn gọn cho Trương Tín Đạt biết về việc cảnh sát đã phát hiện có nhiều vết máu đáng ngờ trong căn nhà. Sau khi nghe xong, Trương Tín Đạt tỏ ra vô cùng sốc. Anh ta vội vàng quay lại nhìn vào trong phòng bệnh, thấy người bên trong không nghe rõ cuộc trò chuyện bên ngoài, anh ta bèn ra hiệu cho Thang Lực và Hạ Ninh theo anh ta sang một bên để tiếp tục cuộc nói chuyện, chẳng mấy chốc bọn họ đã nhanh chóng rời khỏi trước cửa phòng bệnh.

“Xin lỗi, ban đầu tôi không nghĩ chuyện lại nghiêm trọng đến vậy. Tôi còn tưởng căn nhà tình cờ bị phát hiện có vấn đề gì đó, cho nên mới nói chuyện một cách hời hợt, nhưng tôi không ngờ lại là một chuyện nghiêm trọng như thế…” Có vẻ như anh ta bị sự thật mà Hạ Ninh vừa nói dọa cho sợ hãi: “Sức khỏe của cha vợ tôi không tốt lắm, cứ bệnh tật triền miên, vợ tôi đã gần như căng thẳng đến nỗi không thể chịu thêm cú sốc nào được nữa, trái tim của cô ấy vốn đã không tốt, hiện giờ sức khỏe rất kém, tôi sợ cô ấy nghe thấy lại suy nghĩ linh tinh. Sao trong căn nhà tôi mua lại xảy ra chuyện như vậy được chứ? Ý của các người là những vết máu đó chắc chắn đã có từ khi căn nhà về tay tôi, có đúng không? Việc này tôi hoàn toàn không biết, nếu không thì tôi đã không đồng ý nhận một căn nhà như vậy để trừ nợ, đó chẳng phải là tự chuốc lấy phiền phức cho mình sao.”

“Đừng quá lo lắng.” Hạ Ninh cười nói: “Chúng tôi đến tìm anh chỉ là để tìm hiểu thêm về tình hình mà thôi. Người đã dùng căn nhà để trả nợ tên là gì? Anh có còn liên lạc được với anh ta không? Khi căn nhà ở trong tay anh ta, nó là căn nhà mới hay anh ta cũng chỉ nhận từ người khác rồi chuyển nhượng lại?”

“Cái này tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết lúc trước anh ta không ở căn nhà đó nên đã cho người ta thuê, sau đó khi anh ta không trả được nợ của tôi nữa, nên anh ta đã lấy lại nhà và chuyển nhượng cho tôi để trừ nợ. Trước đó anh ta chỉ mua được căn nhà, có hợp đồng mua bán và chứng từ thanh toán đầy đủ, chỉ là vẫn chưa chính thức làm sổ đỏ, nên tôi đã cùng anh ta đi làm sổ đỏ. Lúc đó tôi đâu có nghĩ nhiều như thế đâu, ôi, tôi đã sơ suất rồi!” Trương Tín Đạt mang theo vẻ mặt lo lắng nói với Hạ Ninh, dường như là anh ta đang sợ mình bị lôi vào rắc rối.

“Vậy… tên của anh ta là gì?” Hạ Ninh thấy Trương Tín Đạt quên trả lời câu hỏi quan trọng nhất của mình nên liền lên tiếng nhắc nhở. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Lúc này Trương Tín Đạt mới kịp hoàn hồn, sau đó anh ta liền vội vàng nói: “Người đó tên là Thời Hạo Nhiên, tôi và anh ta không phải là người quen quá thân thiết, chỉ là có chút mối liên hệ giao dịch làm ăn, trước đây anh ta cũng có nợ tiền tôi vài lần nhưng qua một thời gian đều có thể trả hết, cho nên lúc đó tôi cũng không quá để tâm. Ai mà ngờ anh ta là một con nghiện cờ bạc, lúc đầu chỉ là chơi vài ván nhỏ để giải trí, sau đó là càng chơi càng hăng, cuối cùng thành ra nợ nần chồng chất không thể trả, chỉ còn cách gán nhà để trả. Khi anh ta chuyển nhượng căn nhà cho tôi, nhìn thoáng qua ai cũng nghĩ tôi là người được lợi, nhưng việc anh ta có biết căn nhà đó có vấn đề hay không thì tôi cũng không rõ. Nếu các người tìm được anh ta thì làm phiền các người hỏi giúp tôi câu này.”

Trương Tín Đạt nói như thể đang tự biện minh cho chính mình, nhưng Thang Lực và Hạ Ninh cũng không có ý định tính toán với anh ta. Hạ Ninh nghe xong liền gật đầu, sau đó cô lại hỏi Trương Tín Đạt: “Vậy anh có thể liên lạc với Thời Hạo Nhiên không?”

“Nếu tôi có thể liên lạc được với anh ta thì chắc chắn sẽ cung cấp thông tin cho các người, nhưng chuyện này tôi thực sự không thể giúp được gì.” Trương Tín Đạt biểu lộ vẻ mặt bất lực: “Lúc đó Thời Hạo Nhiên trực tiếp đưa nhà cho tôi, chứ không phải là bán đi để lấy tiền trả nợ cho tôi, bởi vì anh ta không có thời gian chờ đợi để bán nhà từ từ. Tất nhiên, đó là những gì anh ta nói với tôi, còn cụ thể ra sao thì tôi không biết rõ. Lúc chúng tôi làm thủ tục rất gấp gáp, anh ta còn gấp hơn cả tôi, cứ liên tục nói rằng còn nợ tiền của người khác, nhưng vì đã từng nhiều lần hợp tác với tôi, cho nên anh ta không thể lừa tôi, nên anh ta đã ưu tiên trả nợ cho tôi trước, còn những khoản nợ khác thì để sau. Sau khi làm xong thủ tục chuyển nhượng, tôi đã liên lạc với anh ta một lần nữa, nhưng số điện thoại của anh ta đã ngừng hoạt động. Sau đó tôi cũng có đến tìm người thân ở nhà cũ của anh ta, nhưng căn nhà đó cũng đã bị anh ta bán đi để trả nợ, anh ta và gia đình đều đã dọn đi hết, cũng không biết là bọn họ đã đi đâu, nhưng chắc chắn là từ đó tôi không thể liên lạc với anh ta được nữa.”

Mặc dù Trương Tín Đạt nói như vậy, nhưng vì lý do cẩn thận, Thang Lực vẫn hỏi anh ta về thông tin liên lạc của Thời Hạo Nhiên. Trương Tín Đạt lấy điện thoại ra lục lọi một hồi, thật tình cờ là anh ta vẫn chưa xóa số điện thoại đã ngừng hoạt động từ lâu, vì vậy anh ta nhanh chóng chép số điện thoại của Thời Hạo Nhiên rồi đưa cho Thang Lực và Hạ Ninh.

Sau khi lưu lại số điện thoại của Trương Tín Đạt, Thang Lực và Hạ Ninh không tiếp tục chiếm dụng thời gian của anh ta nữa, hai người bọn họ cảm ơn anh ta một tiếng và nói vài câu xã giao về tình hình sức khỏe của cha vợ anh ta, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi bệnh viện và lái xe trở về sở cảnh sát.

“Số điện thoại của Thời Hạo Nhiên đã không còn sử dụng nữa.” Hạ Ninh thử gọi vào số đó trên xe, và kết quả không có gì bất ngờ và hoàn toàn nằm trong dự đoán: “À đúng rồi, lúc nãy anh ra hiệu bảo tôi nói cho Trương Tín Đạt biết về tình hình của căn nhà, chẳng lẽ anh không sợ anh ta cũng là một trong những nghi phạm tình nghi sao? Nhỡ đâu làm mọi chuyện rối lên thì sao?”

“Không sợ.” Thang Lực trả lời một cách bình tĩnh: “Thử anh ta xem sao, nếu anh ta đã biết từ trước thì sẽ biết cách ứng phó trơn tru, tuy là có căng thẳng nhưng không đến mức hoảng hốt, nhưng vừa rồi nhìn biểu cảm của Trương Tín Đạt rõ ràng là có chút hoảng hốt, cho nên có lẽ là anh ta thật sự không biết chuyện gì.” ( truyện trên app T Y T )

Hạ Ninh nghe vậy thì liền gật đầu: “Vậy tiếp theo có cần tìm cách điều tra Thời Hạo Nhiên không?”

Thang Lực suy nghĩ một chút, anh hơi do dự vài giây rồi mới trả lời: “Không vội, để người khác làm đi.”

Hạ Ninh nhanh chóng hiểu được ý của Thang Lực: “Có phải là anh đang nghĩ, vì trong căn nhà đó phát hiện có rất nhiều vết máu của người, vậy nên chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra, các chuyên gia trong sở cũng nói rằng ước tính theo lượng máu vừa được tìm thấy thì chín phần mười là đã có người mất mạng, nếu không chết thì cũng là trọng thương. Mặc dù một trong những người chủ cũ có thể có liên quan đến chuyện này, hoặc là người biết rõ, vậy nên việc tìm ra và xác nhận chuyện này là rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là cho dù là gây thương tích hay là giết người, thì cuối cùng sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không thì vụ án này không thể có căn cứ hình thành. Vậy nên việc cấp bách hiện tại là xác nhận xem có xảy ra cái chết nào trong căn nhà đó hay không, và để có thể xác nhận được điều này, chúng ta phải tìm ra danh tính của ‘nạn nhân’ đó, vậy tiếp theo chúng ta sẽ tìm xác hay là kiểm tra người mất tích?”

“Cả hai đều cần phải chú ý.” Thang Lực vừa nói vừa liếc nhìn Hạ Ninh, anh bỗng dừng lại một chút rồi lên tiếng bổ sung: “Đầu óc và sự nhạy bén của cô cũng không tồi đấy.”

Hạ Ninh mỉm cười đáp lại, ngay lúc cô đang định nói lời cảm ơn vì lời khen ngợi của anh, thì không ngờ Thang Lực vẫn còn một câu chưa nói xong.

“Chỉ là có tật nói quá nhiều.” Cuối cùng anh ta đã nói hết đánh giá của mình về Hạ Ninh.

Nụ cười sắp nở của Hạ Ninh bỗng dưng đông cứng lại, cô trợn mắt nhìn Thang Lực: “Nhìn anh kìa, cũng chỉ biết nói những lời như thế mà thôi! Người ta có câu ‘tát một cái cho một quả ngọt’, anh thì hay thật, vừa cho quả ngọt còn chưa kịp cảm ơn thì đã nhanh chóng tát một cái rồi! Như tôi không được kêu là nói nhiều, miệng mồm của tôi cũng chỉ nằm ở mức bình thường mà thôi! Nếu ai cũng như anh, suốt ngày không nói được mấy câu thì chắc chắn các phòng khám tâm lý sẽ đông nghẹt người! Mà này, tính tình của anh vốn trời sinh lãnh đạm, hay là anh đã trải qua một cú sốc tâm lý nào đó vậy?”

Thang Lực đương nhiên sẽ không tranh luận với Hạ Ninh xem nói nhiều hay ít là tốt hơn. Đối với đánh giá của Hạ Ninh, tất cả phản ứng của anh chỉ là liếc nhìn nhẹ nhàng, thậm chí là còn không thể đoán được tâm trạng. Cứ ngồi đó lải nhải một mình thì chắc chắn không hay, cho nên chủ đề này cũng nhanh chóng kết thúc ở đây và không thể tiếp tục nữa. Không lâu sau, hai người bọn họ đã trở về sở cảnh sát. Hạ Ninh bắt đầu thu thập thông tin về những người mất tích được báo cáo trong hai năm gần đây ở thành phố A, mà đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, bởi vì chỉ có vết máu, ngoài ra cũng không còn manh mối nào khác, nên bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, cô đều phải xem xét cẩn thận, còn Thang Lực thì đi đến gặp bác sĩ pháp y, hy vọng có thể nhận được thông tin hữu ích nào đó có thể giúp bọn họ thu hẹp phạm vi điều tra về “nạn nhân”.

Khi Hạ Ninh đang chăm chú thu thập thông tin về các vụ mất tích trong khoảng hai năm qua thì Đường Hồng Nghiệp vừa trở về từ bên ngoài. Dù hiện tại vẫn chỉ đang là đầu hè, nhưng trong vài ngày qua, chỉ cần trời đẹp thì đến giữa trưa bầu không khí cũng đã bắt đầu có cảm giác oi ả. Đường Hồng Nghiệp vừa trở về sở cảnh sát, trên trán người nọ còn lấm tấm những giọt mồ hôi chưa kịp bốc hơi, hai tay mỗi tay cầm một cốc nước giải khát, một cốc thì đang uống, cốc còn lại thì để trong túi, khi anh ta vừa bước vào văn phòng, thấy Hạ Ninh đang bận rộn, anh ta liền biết điều không nói nhiều, sau đó liền đi thẳng đến chỗ cô và đưa cốc nước trên tay cho cô.

Cảm xúc đầu tiên của Hạ Ninh là hơi ngạc nhiên, sau đó liền lên tiếng cảm ơn rồi liền nhận lấy ly nước uống một ngụm, lúc này cô mới phát hiện mồ hôi trên trán Đường Hồng Nghiệp, nên liền lên tiếng hỏi: “Sáng nay anh bận gì sao? Sao nhìn anh trông chật vật thế?”

“Ôi, nói ra thì xấu hổ, thật ra là chẳng làm gì cả!” Đường Hồng Nghiệp vừa cười vừa nói với cô: “Sáng nay tôi không ăn sáng nên cảm thấy đói khá sớm, đúng lúc trong sở không có việc gì, thế nên liền bị hai thằng ở phòng bên lôi đi ăn trưa sớm ở một nhà hàng Tứ Xuyên gần đó. Món ăn ở đó thật sự rất ngon, có điều là món nào cũng quá cay làm tôi vừa ăn vừa toát hết cả mồ hôi!”

“Ôi, thế à, vậy nếu anh đã ăn trưa xong rồi thì anh có thể giúp tôi một việc được không?” Hạ Ninh vừa nghe vậy thì lập tức mở miệng cầu cứu Đường Hồng Nghiệp.

Quả thật, đối diện với một cô gái xinh đẹp như Hạ Ninh, một chàng trai độc thân trong độ tuổi thanh niên sung mãn như Đường Hồng Nghiệp đương nhiên là rất mong cô có ấn tượng tốt về mình. Đối với việc mình vì công việc mà bỏ lỡ cơ hội hợp tác với cô khi cô mới chuyển sang, Đường Hồng Nghiệp đã cảm thấy rất ân hận trong lòng. Bây giờ Hạ Ninh đã lên tiếng chủ động yêu cầu giúp đỡ, tất nhiên là anh ta sẽ không từ chối.

“Không thành vấn đề, cô có việc gì cứ nói! Đường ca đây sẽ giúp cô hết mình!” Anh ta lập tức đưa ra lời hứa hẹn.

“Giúp tôi tìm một người tên là Thời Hạo Nhiên nhé!” Hạ Ninh nghe vậy thì liền mỉm cười và lập tức đưa cho Đường Hồng Nghiệp thông tin mà mình đã biết được từ Trương Tín Đạt vào sáng nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play