Viên ngọc bội bằng bích ngọc, với đường vân như sóng nước, chính là tín vật hôn ước giữa hai nhà năm xưa.
"Ồ? Ôn cô nương đâu rồi?"
Quán chủ từ tốn bước vào từ ngoài cửa, chỉ thấy Quán Ấp một mình đứng đó.
"Nàng về rồi." Quán Ấp đáp.
Quán chủ nhìn nét mặt dịu dàng, mỉm cười của hắn, ngạc nhiên hỏi:
"Chẳng lẽ, nàng nhận ra ngươi rồi sao?"
Quán Ấp mân mê những đường vân trên ngọc bội, nhẹ giọng đáp:
"Nàng dường như rất thích đóng vai."
Hắn nghiêng đầu, khẽ nói:
"Phiền quán chủ sai người xuống núi, dò hỏi xem thường ngày A Thư thích những loại thoại bản nào, rồi mua về đây."
Hắn quay sang gọi nhỏ:
"Triều Sinh."
Tiểu đạo đồng đứng trong góc khuất gần cửa, cười rạng rỡ, đưa cho quán chủ một tấm ngân phiếu mỏng.
Đôi mắt quán chủ sáng lên, không khách sáo, liền giật lấy, nhét thẳng vào tay áo.
"Khách khí quá, Quán Ấp tiểu hữu! Bần đạo cả đời luôn mong mỏi người có tình sẽ thành thân thuộc.
"Chúc ngươi và Ôn cô nương trăm năm hạnh phúc."
"Mãi mãi kết đồng tâm!"
Ông ấy là quán chủ của Sơn Thanh quán, nổi danh từ sớm nhờ tài giải quẻ và thuật bói toán. Ngày nay, vẫn có không ít khách hành hương lặn lội đến đây chỉ để nghe ông nói một câu.
"Đa tạ quán chủ."
Quán Ấp khẽ cười, dịu dàng, đưa tay vào trong ống tay áo, tháo ra chiếc vòng tay bằng vàng ròng.
Quán chủ: "…"
Hai người nhất định phải ở bên nhau!!!! (gào thét) (hết hơi) (ho khan)
3
Cùng Khúc nương dạo chơi một hồi ngoài thành, khi cưỡi ngựa về, trời đã ngả hoàng hôn.
Cha ta đang ngồi ở chính sảnh, loay hoay với sổ sách. Thấy ta bước vào, ông lập tức đứng dậy, tươi cười không ngớt:
"A Thư bảo bối của ta về rồi, có mệt không? Chơi vui không? Có cần dọn cơm không?"
Ta nhoẻn miệng cười, lắc đầu ngoan ngoãn đáp:
"Không mệt, chơi rất vui ạ.
"Tối nay nhà mình ăn gì vậy cha?"
Cha bảo:
"Cha bảo nhà bếp làm món viên Cẩm Châu, bánh nướng giòn, chân giò sốt đỏ và canh cá."
Bốn món này đều là món ta thích.
"Vậy chúng ta đi ăn thôi, con đói lắm rồi." Ta thân mật khoác tay cha, quay đầu liếc nhìn chồng sổ sách trên bàn, biết rằng cha chưa ăn, cố ý đợi ta về.
Trong bữa ăn, cha gắp một đũa thức ăn cho ta, cười hiền hỏi:
"A Thư bảo bối, ngọc bội ở thắt lưng con đâu rồi?"
Ta làm ra vẻ vô tình đưa tay sờ eo mình, nét mặt không đổi đáp:
"Có lẽ con làm rơi ở Sơn Thanh quán rồi.
"Mai con sẽ đi tìm."
Cha như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Ta nhai miếng chân giò, nghiêng đầu hỏi:
"Cha làm sao thế?"
Chiếc ngọc bội ấy là ta từ bé đã lấy ra từ hộp trang sức. Vì viên ngọc bích khắc vân nước, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sóng, nên ta thấy nó rất đẹp và giữ lại.
Từ nhỏ, ta đã vừa gặp đã thích viên ngọc bội ấy. Phần lớn trang sức, bảo vật của ta đều do cha chuẩn bị cho.
Cha khẽ lắc đầu, lại gắp thêm một miếng chân giò cho ta, cười hớn hở nói:
"Không phải chuyện gì lớn cả, tìm không được thì thôi vậy.
"Nghe nói hôm nay con quyên mười vạn lượng cho Sơn Thanh quán? A Thư bảo bối của cha, bạc còn đủ tiêu không?"
Ta cười tươi gật đầu. Cha thường nói, đến tuổi của ông rồi, chẳng có gì cần cầu nữa. Nhà họ Ôn đã giàu có đến cực điểm, giờ làm việc kiếm tiền cũng chỉ để dành cho ta sau này.
Cha không ép ta phải gả vào nhà danh gia vọng tộc, thậm chí nếu ta không muốn lấy chồng, cũng có thể sống yên ổn cùng vàng bạc cả đời. Nếu có người ta thích, mời rể vào ở rể cũng chẳng sao.
Hôm sau, lấy cớ đi tìm ngọc bội, ta dẫn theo một thị nữ, rồi rời phủ.
Hôm nay Sơn Thanh quán khá vắng vẻ, cổng lớn hé mở một khe nhỏ, còn tiểu đạo đồng quét sân vẫn là người hôm qua.
"Ôn cô nương." Tiểu đạo đồng cất lời, "Hôm nay đâu phải ngày rằm, sao cô nương lại đến?"
Ta đường hoàng đáp:
"Ngọc bội của ta rơi mất, ta đến tìm lại ngọc bội của mình.
"Ngươi có thấy ngọc bội của ta không?"
Tiểu đạo đồng ngơ ngác lắc đầu.
Ta liếc mắt đầy ẩn ý:
"Ngươi không thấy, có lẽ người khác đã thấy rồi."
Tiểu đạo đồng quả quyết đáp:
"Không thể nào! Nếu có người nhặt được, chắc chắn sẽ giao cho chỗ để đồ thất lạc!"
"Ai dà!" Ta tức đến giậm chân, "Đúng là gà nói với vịt!
"Ta tự đi tìm!"
Nói xong, ta bước qua mặt tiểu đạo đồng, hướng về phòng sau của hậu điện mà đi.
Tiểu đạo đồng "A" lên một tiếng, vội vàng nhấc chân định chạy theo.
Kết quả, ngay giây tiếp theo, tiểu đạo đồng đã bị quán chủ từ phía sau nắm cổ áo kéo lại.
"Quán chủ?"
Quán chủ lấy cây chổi từ tay tiểu đạo đồng, hạ giọng:
"Suỵt."
Tiểu đạo đồng không hiểu, ngơ ngác hỏi:
"Chẳng phải nơi đó đã được ngài giao cho đạo sĩ Minh Vô sao?
"Đạo sĩ không thích khách hành hương vào sân, con phải qua đó trông chừng một chút, lỡ Ôn cô nương khóc thì không hay đâu."
"Yên tâm, sẽ không khóc đâu." Quán chủ ngẩng đầu nhìn về phía hậu điện.
Ông cân nhắc xem gần đây có nên dát vàng lại các tượng thần trong quán không. Ừm… còn lư hương, cũng đến lúc cần thay mới rồi.
Quán chủ thong thả vuốt chòm râu, xắn tay áo, bắt đầu quét sân. Ánh nắng xuyên qua bóng cây rải xuống, nhưng cũng không sáng bằng chiếc vòng vàng rực rỡ trên cánh tay quán chủ.
Tiểu đạo đồng: "?"