"Bảo ngươi nói thì cứ nói! Mau dẫn đường cho ta!"

Tiểu Lâm Tử không dám nói thêm gì nữa, cầm đèn nhanh chóng dẫn đường phía trước.

"Đưa ta đến phòng của Hoàng tổng quản!"

Càng đến gần chỗ ở của thái giám, tim ta càng đập nhanh hơn, Cẩm Tú đã mất tích gần một canh giờ rồi.

"Đừng, Hoàng công công, van xin ông đừng mà!"

"Là Cẩm Tú!"

Nghe tiếng kêu cứu của nàng, ta liền đạp cửa xông vào, hai người bên trong bị động tĩnh bên ngoài làm cho giật mình, ngây người ra đó, đồng loạt nhìn về phía ta.

"Chủ tử! Hu hu hu…"

Cẩm Tú vừa nhìn thấy ta, liền khóc lóc chạy về phía ta, ta vội vàng che chở nàng phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm Hoàng Xung.

Cẩm Tú được cứu vội vàng cài lại y phục, nắm chặt lấy tay áo ta, toàn thân run rẩy.

"Hoàng tổng quản, ngươi đây là có ý gì?"

"Cẩn quý nhân, đều là người làm việc cho Quý phi nương nương, đó chính là người nhà, nói thật, ta đã để ý Cẩm Tú nhà ngươi khá lâu rồi. Hôm nay Quý phi nương nương cũng đã đồng ý ban nàng cho ta. Sau này, Thừa Càn cung và Vĩnh Xuân cung chính là thông gia rồi."

"Quý nhân, đây chính là ý của Quý phi nương nương."

Trong lời nói, mang theo đầy ý đe dọa.

9

Ta cười lạnh: "Phỉ! Ngươi là cái thá gì! Chỉ bằng tên nô tài như ngươi mà cũng dám đại diện Thừa Càn cung và Vĩnh Xuân cung liên hôn?!"

Hoàng Xung hơi sững người, biết mình đã nói những lời đại nghịch bất đạo, vội vàng sửa lời.

"Nô tài không có ý đó, nô tài không dám. Nô tài ăn nói vụng về, vừa rồi là muốn nói nếu ta và Cẩm Tú kết thành giai ngẫu, sau này sẽ càng tận tâm tận lực phục vụ Quý phi nương nương và Cẩn quý nhân."

"Hừ, kết thành giai ngẫu, ngươi thấy Cẩm Tú vui vẻ ở chỗ nào?"

Hoàng Xung tự nhiên biết Cẩm Tú không muốn gả cho hắn, vội vàng lấy Huệ quý phi ra để áp chế ta.

"Chuyện này nô tài đã được Quý phi nương nương đồng ý, Cẩm Tú không muốn cũng phải muốn!"

Ta không hề sợ hãi, thẳng lưng đối mặt với Hoàng Xung.

"Thân phận của ta tuy không tôn quý bằng Huệ quý phi, nhưng trên nàng ta còn có Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, nô tài, cung nữ trong cung đều là người của Hoàng thượng và Hoàng hậu, cho dù là Quý phi nương nương cũng không có quyền xử lý! Chỉ cần Cẩm Tú không muốn, cho dù phải liều mạng ta cũng sẽ bảo vệ nàng!"

Thấy ta hùng hổ dọa người, Hoàng Xung không dám dây dưa với ta, bèn hăm dọa: "Quý phi nương nương đang được sủng ái, nô tài tận tâm hầu hạ nhiều năm, xin nương nương ban thưởng một người vừa ý, ta tin rằng nương nương sẽ cố gắng tác thành. Biết đâu Hoàng thượng còn niệm tình nô tài trung thành, ban hôn cho nô tài! Đến lúc đó, sẽ không đến lượt Cẩn quý nhân người không đồng ý!"

"Vậy thì xem Hoàng tổng quản có bản lĩnh lớn đến đâu, có thể khiến Hoàng thượng ban hôn!"

Ta không muốn nói nhiều với hắn, dắt Cẩm Tú xoay người rời đi, mãi đến khi ra khỏi khu vực thái giám, trái tim đập thình thịch của ta mới hơi thả lỏng.

Cẩm Tú im lặng đi theo sau ta.

Tiểu Lâm Tử bọn họ vẫn luôn chế giễu phía sau.

"Được Hoàng tổng quản để mắt chính là phúc phận tu luyện mấy kiếp mới có, thật không biết điều."

"Đúng vậy, ngàn vạn lần đừng liên lụy đến Vĩnh Xuân cung chúng ta bị Quý phi nương nương ghét bỏ, cành cao vừa mới leo lên e là sẽ mất như vậy."

Ta quay đầu lại, trừng mắt nhìn bọn họ, hai người lập tức im miệng.

Cẩm Tú rụt rè lên tiếng: "Chủ tử, Cẩm Tú không muốn liên lụy đến người, hay là..."

"Nuốt ngay cái ý nghĩ hoang đường đó lại cho ta! Đừng nói liên lụy đến Vĩnh Xuân cung, cho dù ta không cần địa vị quý nhân này, ta cũng sẽ không hy sinh ngươi để đổi lấy cuộc sống an nhàn!"

Cẩm Tú mím môi ấm ức, không dám lên tiếng, ta đưa tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng an ủi.

"Không phải lỗi của ngươi, ngươi đừng tự trách, càng không thể nói là liên lụy, ta cũng chưa đến mức hèn nhát đến nỗi phải hy sinh người bằng hữu tốt nhất của mình."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play