"Muốn anh đưa em đi bệnh viện không?"

Tôi đau đến mức không còn sức phản kháng, chỉ có thể thở dốc gật đầu.

Anh ta cõng tôi đi ra ngoài, đúng lúc này, cô Vương thở hổn hển chạy tới.

"Ôi trời, đội trưởng Tiêu, hai người định đi đâu vậy?"

Không đợi Tiêu Thanh Hà trả lời, cô Vương lại tiếp lời:

"Đội trưởng Tiêu, cháu mau qua đó xem đi!"

"Vừa có tin từ đội, nói Chính Quốc đã hy sinh, Nhược Liễu ngất xỉu ở nhà rồi!"

Sắc mặt Tiêu Thanh Hà lập tức thay đổi, vội vàng đặt tôi xuống, quay lại nói:

"Đợi lát nữa anh sẽ đưa em đi bệnh viện, anh phải qua chỗ Nhược Liễu xem sao trước."

Nói xong, anh ta bước vội về phía nhà Khương Nhược Liễu, cô Vương hớt hải chạy theo sau.

Chỉ còn lại mình tôi đau đớn nằm co quắp trên bậc thềm, muốn gọi anh ta lại nhưng tôi đau đến mức không phát ra tiếng.

Trong cơn mơ màng, tôi cũng không biết đã nằm trên bậc thềm bao lâu, cho đến khi được hàng xóm phát hiện và đưa đến bệnh viện.

Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ nghi ngờ tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.

Bác sĩ lớn tiếng gọi: "Người nhà bệnh nhân có đến không?"

"Cần ký tên ngay!"

Người hàng xóm hơi do dự bước lên.

"Tôi chỉ là hàng xóm, không phải người nhà của cô ấy, cái này thì..."

Tôi thở gấp, đưa tay ra hiệu với bác sĩ rằng tôi sẽ tự làm.

Cô ấy lập tức hiểu ý, đưa giấy cam kết phẫu thuật cho tôi, tôi run rẩy ký tên mình lên đó.

7

Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng, bước sang ngày hôm sau.

Tiêu Thanh Hà đẩy cửa bước vào, thấy tôi đang nhìn anh ta, trong mắt thoáng qua vẻ áy náy.

"Xin lỗi, anh không biết bệnh của em lại nghiêm trọng đến vậy."

Tôi thầm thở dài trong lòng, người quan tâm đến bạn sẽ chẳng bận tâm bệnh bạn nặng hay nhẹ, họ sẽ luôn đặt bạn lên hàng đầu.

Còn người không quan tâm bạn, dù bạn có c.h.ế.t đi thì họ cũng chẳng mảy may để ý.

Tôi khàn giọng mở lời:

"Chính Quốc... anh ấy...?"

Anh ta lặng lẽ gật đầu, sắc mặt lộ vẻ bi thương và đau khổ.

"Trong lúc thực hiện nhiệm vụ, cậu ấy đã rơi xuống sông, lúc đó nước chảy xiết."

"Đội cứu hộ đã tìm kiếm suốt ba ngày mà không có tin tức, e là lành ít dữ nhiều."

Sự im lặng bao trùm giữa chúng tôi, lòng tôi cũng tràn ngập nỗi buồn. Đúng là thế sự vô thường!

"Khương Nhược Liễu có ổn không?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play