Tôi không còn tâm trí đưa cơm nữa, xách hộp cơm trong tay, mơ hồ bước trở về.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người tôi, nhưng chẳng mang lại chút hơi ấm nào.

Không ngờ sự thật lại tàn nhẫn đến thế.

Thực ra anh ta hoàn toàn không cần phải đứng ra hy sinh cuộc hôn nhân của mình.

Nếu Hách Chính Quốc nhất quyết muốn cưới Khương Nhược Liễu, vậy thì tôi rút lui là được mà.

Tôi đâu phải dạng người quấn quýt không rời hay chia cắt uyên ương, cần gì phải như vậy?

Hà tất gì phải đánh đổi cả hạnh phúc của mình chứ?

Tôi ngồi trên bậc thềm nhìn dòng người qua lại bận rộn, bỗng thấy mọi thứ đều trở nên vô vị.

Chiều tối, Tiêu Thanh Hà đẩy xe đạp từ từ trở về, anh ta vẫn phong độ và nhã nhặn như vậy.

Thấy tôi ngồi trên bậc thềm, anh ta dừng lại rồi lên tiếng:

"Đang đợi anh tan làm sao?"

Tôi khẽ lắc đầu, ánh mắt vượt qua anh ta, nhìn về phía ánh chiều tà.

"Em chỉ đang ngắm nắng trước hoàng hôn thôi."

Anh ta dựng xe, ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Hôm nay em không qua nên Nhược Liễu đã mang cơm đến cho anh."

"Món vịt bát bửu cô ấy làm ngon lắm!"

2

Mỗi lần anh ta khen món nào của Khương Nhược Liễu ngon, tôi đều chạy đến để học cách nấu từ cô ta.

Nhất định phải học được, còn phải làm thật ngon, rồi nấu cho Tiêu Thanh Hà ăn.

Anh ta thường chỉ lắc đầu, nói vẫn thiếu chút gì đó.

Đều trách tôi lúc đó ngu ngốc không nhìn thấu, thử đi thử lại vẫn không hiểu hương vị thiếu chỗ nào.

Hóa ra thiếu không phải là mùi vị, mà là vì tôi không phải người anh ta yêu thích.

Tôi cười tự giễu, những lời đã nghĩ cả buổi chiều bật thốt ra:

"Thanh Hà, chúng ta ly hôn đi!"

Nghe vậy, anh ta sững sờ nhìn tôi, cau mày chặt, kìm nén cơn giận nhẹ giọng nói:

"Em đang nói nhảm gì vậy?"

"Chúng ta đang sống rất tốt, sao lại phải ly hôn?" 

Tôi thầm chế nhạo, “Tốt sao? Tốt ở chỗ nào? Là sự cố gắng đơn phương của tôi à?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play