4

Nàng càng hờ hững, hắn lại càng nhiệt tình, quấn quýt mấy ngày liền, còn hơn cả thời gian đầu khi hắn mới nếm mùi vị ái tình.

 Rất lâu về sau, nàng mới hiểu rõ, đó là lần cuối cùng hắn tận dụng việc nàng còn có thể ở bên hắn.

Đông Các Đại Học Sĩ rất quý mến hắn, đồng ý gả nữ nhi cho hắn.

Chỉ là một tiểu thư đích nữ của nhất phẩm đại thần mà gả cho nhi tử của một tiểu quan ngũ phẩm, thì khí thế và yêu cầu tất nhiên phải cao.

Điều kiện đầu tiên: tất cả thiếp thất trong phủ đều phải bị bán đi, về sau cũng không được nạp thêm bất kỳ thiếp thất nào.

Chỉ có mối hôn sự chênh lệch như thế mới đủ can đảm đưa ra yêu cầu vĩnh viễn không nạp thiếp với nhà chồng.

Phu nhân lập tức đồng ý mọi yêu cầu của con dâu tương lai, còn mạnh miệng khoe rằng nhi tử của bà trong lòng không hề có nữ nhân, rằng hắn phẩm hạnh cao quý, chỉ một lòng học hành.

Nàng nghe tin liền rơi nước mắt.

Nàng nôn nóng muốn biết lời phu nhân nói rằng thiếu gia không có nữ nhân trong lòng nghĩa là gì – là muốn mạng nàng, hay chỉ là định bán nàng đến vùng biên ải.

Thử thăm dò một hồi, nàng mới biết, họ chỉ muốn đưa nàng ra khỏi phủ, thậm chí sẽ mua cho nàng một căn nhà, cấp chút tài sản nhỏ để đảm bảo cuộc sống của nàng.

Thiếu gia dịu dàng lau nước mắt trên mặt nàng, ánh mắt đầy luyến tiếc, đêm ấy hắn muốn nàng đến ba lần.

Hắn hiếm hoi tỏ ra quan tâm sau chuyện ấy, nói rằng dù nàng ra khỏi phủ, ăn mặc hay chi tiêu cũng không để nàng thiếu thốn, hắn còn hứa sẽ thường xuyên đến thăm nàng.

Nàng mở tròn mắt, nhìn vào khoảng không, nước mắt đã cạn từ trước đó, giờ đây trái tim nàng chỉ còn nhảy loạn lên vì phấn khích.

Ra ngoài sống riêng là chuyện tốt nhất đời nàng, nhưng nàng muốn đi thật sạch sẽ, muốn làm chủ cuộc đời mình, và dĩ nhiên nàng không hề muốn có chút dây dưa nào với những người đã từng áp bức mình.

Ngày hôm sau, nàng đến viện của phu nhân, kể chi tiết những năm qua nàng đã làm việc cực khổ thế nào, lại thêm mắm dặm muối về đám người nhà hung dữ của mình.

Rồi nàng không quên khéo léo tán dương phu nhân là người có tấm lòng Bồ Tát, bày tỏ ý muốn cả đời phụng sự phu nhân và thiếu gia, chỉ tiếc rằng bản thân không có được phúc phận đấy v.v...

Nàng không có ưu thế gì đặc biệt, nhưng gia đình này vẫn còn chút lương tâm.

Những yêu cầu của nàng không nhiều, từng điều đều hợp lý, mọi thứ đều vì lợi ích của thiếu gia.

Phủ cử hai nam nhân khỏe mạnh, bốn nha hoàn đi cùng nàng.

Các nàng khởi hành lúc trời tối, ngồi thuyền xuôi về phương nam, nơi mà chi phí mua nhà thấp hơn nhiều so với kinh thành.

Núi cao đường xa, gia đình ấy sẽ không thể quấy rầy.

Sau này, dù thiếu gia có nhớ tới nàng, cũng chẳng thể tìm ra nàng.

5

Nàng sống trong một tiểu viện hai tầng ở Giang Nam, thú vui hằng ngày là đọc sách, uống trà, đứng bên lan can ngắm dòng suối và những chiếc thuyền gỗ nhỏ, hoặc thẫn thờ nhìn hoàng hôn buông xuống.

Ở vùng đất phương Nam phong tục thoải mái, cũng có người tò mò về nàng – một góa phụ xinh đẹp, lai lịch không rõ nhưng lại tiêu xài rộng rãi – và tìm cách giới thiệu cho nàng những nam nhân hoặc là góa vợ, hoặc là nghèo đến mức không còn đường sống.

Nhưng nàng đều khéo léo từ chối, không phải vì không quên được thiếu gia, mà là vì thời đại này yêu cầu đối với nam nhân quá thấp, còn đối với nữ nhân lại có đủ mọi quy định khắt khe.

Nàng có ruộng đất và cửa hàng, không lo ăn mặc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play