Trong phủ, ai nấy đều biết nàng là nha hoàn được thiếu gia sủng ái, ai cũng nể nàng vài phần.
Phu nhân hỏi tiên sinh dạy học về thành tích của thiếu gia, được câu trả lời hài lòng, lại càng vừa ý nàng.
Một thời gian, nàng cảm thấy mình chẳng khác gì chính thất.
Nhưng một ngày nọ, thiếu gia cùng huynh đệ đồng tộc đi thanh lâu, mở ra một thế giới mới.
Nam nhân, ăn quá no không tốt, ăn không đủ cũng chẳng hay.
Nàng khẽ nhíu mày, bỏ chút tiền thuê một tiểu tư quen biết báo chuyện này cho lão gia.
Thiếu gia bị lão gia dùng gia pháp trách phạt, giam cấm trong phòng.
Nàng đến thăm, thấy hắn cắn môi rơi lệ, không phải vì hối hận, mà vì căm hận sự giam cầm.
Hắn nói, hắn muốn trở nên có bản lĩnh, muốn tự lập phủ riêng, muốn có thê thiếp xinh đẹp vây quanh, muốn ra vào tự do, muốn đi thanh lâu là đi!
Nàng bật cười.
Nàng cười hắn ấu trĩ.
Kẻ khác chí lớn bốn phương, muốn lập công danh sự nghiệp, còn hắn thì chỉ muốn tự do để hưởng lạc.
Nhưng cười mãi, lòng nàng lại lạnh.
Hóa ra giấc mộng của nàng lại là trở thành chính thất của một kẻ như hắn.
Nực cười thay, nàng đã vì giấc mộng ấy mà nỗ lực, cuối cùng vẫn xa vời chẳng thể với tới.
3
Xong việc, hắn lại tiếp tục câu chuyện trước đó.
Với gia thế của hắn, những tiểu thư kia đều là mối lương duyên tốt, nhưng nếu lấy được nữ nhi của Đông Các Đại Học Sĩ, thì từ đây đường quan lộ của hắn sẽ thênh thang vô hạn!
Nàng nhìn khuôn mặt hào hứng, ngẩng cao đầu của hắn, trong lòng càng thêm thấu suốt và bình thản.
Nàng đã qua cái tuổi tin vào những lời nói trên giường của nam nhân.
Khi thiếu gia không có chí lớn, hắn muốn vợ thiếp đầy nhà, tự do tự tại.
Khi hắn có chí lớn, hắn muốn trèo lên cao hơn.
Một nha hoàn thông phòng nhỏ bé như nàng, bất kể thời điểm nào, cũng chẳng bao giờ là duy nhất trong lòng hắn.
Thỉnh thoảng nàng cảm thấy buồn cười vì ngày xưa mình từng leo lên giường hắn mà ôm mộng hão huyền.
Lại thấy sợ hãi nếu khi đó thiếu gia không sớm cho nàng một gậy tỉnh mộng, nàng được sủng ái nhiều năm mà đầu óc mê muội, rồi mang thai bỏ trốn.
Hắn chẳng hề yêu không được mà đau khổ, chỉ có nàng phải chịu biết bao đắng cay.
Hai trăm lượng, toàn bộ số tiền tích góp của nàng.
Nếu không gặp thời loạn, nếu tự mình lao động, lại sống tiết kiệm, số tiền ấy mới đủ sống qua kiếp này.
Nhưng nếu một ngày đau đầu sốt nhẹ, ở xã hội này, chữa không được thì chết, chữa được mà không có tiền cũng khổ chẳng khác gì chết.
Nàng thường thở dài, trách bản thân vì sao không được đầu thai vào một gia đình tốt hơn.
Rồi lại nghĩ đến đám huynh đệ của mình.
Phải, mẹ nàng lại sinh thêm một đứa đệ đệ.
Nghèo khó như thế, lười biếng như thế, mà vẫn sinh con.
Nàng không hiểu, cũng không đồng tình.
Mỗi lần Vương ma ma mang canh tránh thai đến, nàng đều uống rất tích cực.
Cả đời này của nàng đã thế này rồi, lo cho bản thân còn khó, chi bằng đừng mang thêm khổ cho con cái.
Vương ma ma đem sự ngoan ngoãn và hiếu thảo của nàng thuật lại với phu nhân không sót một chữ.
Phu nhân mỗi dịp lễ tết đều nghĩ đến nàng, chưa từng quên ban cho nàng bạc, trâm vàng, vòng bạc.
Bà còn sớm chia cho nàng hai tiểu nha đầu để hầu hạ nàng.
Địa vị của nàng như một thiếp thất, ai trong phủ cũng đều ngầm hiểu điều đó.
Nhưng nàng lại cảm thấy phiền chán.
Phiền cái thế giới này không cho nàng chút ưu đãi nào.
Phiền bản thân phải làm nô tỳ cả đời, bị trói buộc trong cái viện nhỏ bé này.
Nàng cảm thấy cuộc sống không có hy vọng, nên đối với thiếu gia càng thêm hờ hững.
Nam nhân, đại khái đều như thế cả – càng không được coi trọng, lại càng để tâm đến.