Mẹ tôi còn chưa kịp nói gì, bà nội đã giơ tay lên tát thẳng vào mặt tôi.  

Tuy tôi nghiêng người tránh được, nhưng vẫn bị bà nội đánh trúng một chút. 

Những trận đòn mắng như vậy tôi đã quen rồi, cũng vì thế mà tôi ngày càng né tránh khéo léo hơn. 

Hiện tại, tôi vẫn chưa thể hoàn toàn tránh được là vì tôi còn nhỏ tuổi. Đợi tôi lớn thêm một chút, nhất định có thể tránh thoát hoàn toàn. 

Tuy nhiên, mẹ vẫn rất đau lòng vì tôi. Mẹ kéo tôi vào trong bếp, ôm chặt tôi trong lòng. 

Mẹ nói với tôi: 

“Nhiên Nhiên, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con.” 

Tôi hỏi: 

“Mẹ ơi, lạ quá. Sao con không nhìn thấy hồn ma của bố? Mẹ biết đấy, những hồn ma mới c.h.ế.t chưa đến ba tháng, con đều nhìn thấy được mà.” 

Mẹ tôi sững người một chút, rồi nói: 

“Có thể là vì con quá đau lòng, nên không nhìn rõ.” 

“Con không hề đau lòng chút nào khi bố chết. Ông ấy là một người bố tồi. Ông ấy đánh mẹ, còn dung túng bà nội bắt nạt mẹ.” 

“Ông ấy còn bắt mẹ đi với những chú mà mẹ không quen biết. Con biết mẹ không muốn làm điều đó. Mẹ thường trốn trong chăn khóc, mẹ chẳng vui vẻ chút nào.” 

“Đều tại con. Nếu lần trước khi mẹ dẫn con bỏ trốn, con không bị ngã, có lẽ chúng ta đã trốn thoát rồi.” 

“Con cứ nghĩ, giá như con không tồn tại thì tốt biết mấy. Như vậy, mẹ có thể chạy trốn mà không phải lo lắng. Nhưng bây giờ, cơ hội đã đến rồi. Bố c.h.ế.t rồi, dù chúng ta không bỏ trốn, cũng không cần phải chịu đòn nữa. Mẹ cũng không bị ép làm những điều mẹ không thích nữa.” 

“Nhưng mẹ ơi, mẹ có nghĩ rằng bố thực ra chưa c.h.ế.t không? Nếu không, tại sao con không nhìn thấy hồn ma của ông ấy?” 

Tôi giống như đổ đậu từ ống tre, cứ liên tục nói không ngừng nghỉ. 

Nhất Phiến Băng Tâm

Nghe xong những lời tôi nói, sắc mặt của mẹ bỗng trở nên nghiêm trọng. 

Mẹ nhìn về phía bố đang nằm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. 

Mẹ nói với tôi: 

“Nhiên Nhiên, mẹ cần xác nhận một chuyện. Con hãy trốn ở đây, đừng động đậy, được không?” 

Tôi gật đầu, đáp: 

“Mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ ngoan ngoãn, không nhúc nhích đâu.” 

Sau đó, mẹ như phát điên, lao thẳng đến chỗ bố. 

Mẹ nghiêng người, áp tai vào n.g.ự.c bố. 

Mẹ vừa khóc vừa hét lên: 

“Văn Tiến à, anh thật nhẫn tâm! Anh để lại mẹ con tôi cô quạnh thế này, còn bao nhiêu món nợ kia nữa, anh muốn mẹ con tôi phải sống sao đây?” 

Mẹ không ngừng đ.ấ.m vào người bố. 

Bà nội định lao lên để kéo mẹ ra, nhưng sức của bà không lớn bằng mẹ. 

Nếu không có bố tiếp tay và tôi kéo chân mẹ lại, mẹ đã có thể đánh thắng bà nội rồi.

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, nhưng tôi cảm thấy cơ mặt của bố dường như đang co giật, trông có chút dữ tợn. 

Cũng chính vào khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của mẹ lóe lên tia sáng mà đã lâu rồi tôi không được thấy. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play