Nhưng cậu ấy không nhận tấm séc mà đưa ra một bản hợp đồng: "Chị à, em đã ký hợp đồng rồi."
Tôi cầm hợp đồng lên xem sơ qua, đến khi nhìn thấy điều khoản làm vợ chồng chung sống trong một năm, tôi sững sờ.
Điều quan trọng là trên hợp đồng đã có chữ ký của tôi và con dấu cá nhân của tôi nữa.
Tang Điền Điền làm cái gì vậy chứ?
Tôi lập tức gọi điện cho cô ấy, nhưng không thể nào liên lạc được.
Tôi rất bối rối.
Sao tôi có thể làm khổ một chàng trai trẻ tuổi tài hoa... một thanh niên ưu tú năm tốt như vậy được chứ?
"Chuyện này cậu không cần lo, tôi sẽ nói với Tang Điền Điền, cậu cứ về trước đi."
Giang Lăng Vân nhìn tôi, biểu cảm cực kì nghiêm túc và kiên quyết: "Chị à, hợp đồng này do chính em ký, em phải thực hiện, em phải đi theo chị."
Nói xong, cậu ấy còn yếu ớt nói thêm một câu: "Chị à, hiện tại em không còn chỗ nào để đi."
Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cậu, tôi hỏi: "Cậu là diễn viên mà Tang Điền Điền mới ký hợp đồng đúng không?"
Mấy ngày trước, tôi có nghe Tang Điền Điền nói đã ký hợp đồng với một nghệ sĩ, rất có tiềm năng nhưng hoàn cảnh gia đình lại rất tệ.
Bố thì n g h i ệ n r ư ợ u, c ờ b ạ c, còn thường xuyên b ạ o l ự c gia đình.
Mẹ cậu ấy không chịu nổi nên đã bỏ đi, cậu ấy thường xuyên bị bố đ á n h đ ậ p để trút giận.
Giang Lăng Vân sững sờ một lúc, rồi gật đầu, cười như không cười: "Đúng vậy."
Tôi bắt đầu cảm thấy thương cảm cho cậu ấy… Lớn lên trong một gia đình như vậy mà cậu ấy vẫn có thể xuất sắc như thế, thật không dễ dàng gì.
Vì vậy, tôi lấy ra một tấm séc khác, định trả gấp đôi tiền thù lao cho cậu ấy.
Nhưng cậu ấy lại rất nghiêm túc nhấn mạnh: "Chị à, em không cần chị thương hại, em và chị đã ký hợp đồng rồi, một khi đã ký hợp đồng thì phải thực hiện theo hợp đồng."
Tôi chợt nghẹn lại, cậu ấy đang nói chính mình sao?
Hay là đang nói về tôi?
Tại sao tôi cảm thấy cậu ấy đang nói về tôi nhỉ?
Dù gì trên hợp đồng cũng có chữ ký của tôi mà.
Cậu ấy tiếp tục: "Chị à, chị cũng biết, một khi đã ký hợp đồng là nó sẽ có hiệu lực ngay lập tức, cả hai bên ký kết đều phải thực hiện, em không ép chị đâu, nhưng em phải làm đúng trách nhiệm của mình..."
Trước sức ép lời nói mạnh mẽ của cậu ấy, dường như tôi chỉ có một con đường duy nhất là đưa cậu về nhà.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ mình bị cậu ấy "thao túng tâm lý", vì khi đưa cậu ấy về nhà, tôi vẫn còn hơi ngơ ngác.
"Chị à, uống chút nước đi."
"Chị à, ăn trái cây đi."
Về đến nhà, cậu ấy rất nhiệt tình rót nước, gọt trái cây cho tôi.
Ngoan không chịu nổi!