1
Tôi và Tô Dương đã được định hôn từ bé, khi tôi tròn mười tám tuổi, chúng tôi đã đính hôn.
Tôi là con một, đồng thời cũng là người thừa kế của nhà họ Ôn.
Tôi chưa từng yêu đương, tất cả thời gian của tôi đều dành cho công việc.
Tuy nhiên, không biết từ khi nào, tin đồn rằng tôi yêu Tô Dương sâu đậm, tôi không thể sống thiếu anh ta được lan ra khắp nơi.
Thật ra, yêu cầu của tôi đối với Tô Dương không cao:
Thứ nhất, ít nhất phải có sự tôn trọng đối phương.
Thứ hai, sau khi kết hôn, không được ngoại tình.
Nhưng anh ta dường như không đạt được yêu cầu nào cả.
Hôm nay là ngày cưới của chúng tôi, nhưng anh ta vẫn chưa đến.
Anh ta chỉ gọi điện mà không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, chỉ nói rằng anh ta có việc bận, không thể đến, tôi tự mình sắp xếp giải quyết.
Giọng điệu của anh ta như thể đó là điều đương nhiên, chẳng lẽ anh ta thực sự nghĩ rằng tôi không thể sống thiếu anh ta sao?
Bên tai, cô bạn thân Tang Điền Điền đang m ắ n g c h ử i Tô Dương lần thứ N: "Cái thằng khốn Tô Dương đó nghĩ cái gì vậy? Đã đến lúc nào rồi mà còn chậm chạp không đến, nếu còn không đến, chúng ta cứ đổi người đi, ở đây thiếu gì trai.".
Tôi nhìn cô ấy, cười nhẹ một tiếng: "Được."
Cô ấy ngừng lại, ánh mắt hơi sững sờ: "Bảo bối à, ý cậu là sao?"
Tôi điềm tĩnh nói: "Đổi chú rể, cậu cho mình thuê một người đi."
"Cậu nói thật đấy à?"
Mặc dù cô ấy hỏi vậy, nhưng trong ánh mắt đã toát lên vẻ phấn khích: "Yên tâm, trong vòng nửa tiếng chị đây đảm bảo sẽ giải quyết xong cho cưng, cứ để thằng khốn Tô Dương đó cút đi."
Hiệu suất của Điền Điền rất cao, mười lăm phút sau, một người đàn ông bước vào phòng trang điểm cô dâu.
Lần đầu nhìn thấy cậu, trong đầu tôi chỉ có mấy chữ - giống Vương Tuấn Khải!
Tôi biết mấy chàng trai ở chỗ Tang Điền Điền đều là hàng chất lượng cao, nhưng không ngờ lại cao đến mức này.
"Chắc Điền Điền đã nói rõ với cậu rồi phải không? Tôi cần người giả làm chú rể cứu nguy cho lễ cưới này."
Tôi kéo lại dòng suy nghĩ của mình, bắt đầu nói chuyện chính.
Cậu ấy ngơ ngác một lúc, ngoan ngoãn đáp: "Ừm, đều nghe theo chị."
Tôi rất hài lòng, lập tức dẫn cậu ấy đến sảnh cưới.
Chúng tôi nắm tay nhau bước lên bục cao ở giữa, tôi mỉm cười giới thiệu với người dẫn chương trình đang lo lắng đến toát mồ hôi: "Đây là chú rể..."
Tôi giới thiệu được một nửa mới chợt nhận ra mình vẫn chưa biết tên cậu ấy.
Dường như hiểu ý tôi, cậu ấy tiếp lời: "Giang Lăng Vân."
"Thanh Thanh, con đang làm cái trò gì vậy? Chuyện này có thể đem ra đùa giỡn được sao?"