3

Nói thật, khi biết Tiểu Vũ không nói với anh trai của nó mà tôi vẫn được công ty của Tư Diên nhận vào, tôi cảm thấy rất phấn khích.

Phấn khích đến mức ban đêm nằm trên giường, đầu óc cứ suy nghĩ lung tung. 

Nhưng đến ngày thứ hai chính thức đi làm, tôi mới biết, không phải Tư Diên có cảm giác đặc biệt với tôi, chỉ là trợ lý của anh ấy mới xin nghỉ việc, nên mới chọn một người trong nhóm sinh viên mới tốt nghiệp, muốn bồi dưỡng từ đầu. 

Tất nhiên là không phải chọn bừa. 

Tôi là người có thành tích xuất sắc nhất trong số đó, nên người được chọn là tôi.

Đó là những gì thư ký Hàn nói với tôi. 

Còn chưa kịp đắc ý, thư ký Hàn đã nói thêm, “Điều này nghĩa là chúng tôi sẽ có yêu cầu cao hơn đối với cô, còn nữa…” 

Cô ấy ngập ngừng một lúc, rồi nói tiếp, “Sinh viên xuất sắc không chỉ có một mình cô, nghe nói chị họ cô cũng làm việc trong công ty chúng tôi, phải nắm bắt cơ hội hiếm có này đấy.”

Tôi gật đầu chắc chắn, “Tôi sẽ cố gắng!” 

Đây là một loại cảm giác phấn khích khác, khiến tôi càng nhiệt huyết hơn, sôi nổi hơn.

“Không nói nhiều nữa, đến giờ họp rồi, cô đi cùng tôi.” Nói xong, thư ký Hàn liền đi ra ngoài. 

Tôi nhanh chóng cầm máy tính bảng chạy theo.

Chín giờ mười lăm, cuộc họp chính thức bắt đầu. 

Tư Diên ngồi ở phía trước, cùng đội ngũ lãnh đạo cấp cao và các trưởng phòng thảo luận về chiến lược phát triển công ty, kế hoạch kinh doanh và các quyết định quan trọng. 

Tôi ngồi cạnh thư ký Hàn, nhìn thoáng qua lưng Tư Diên, rồi cúi đầu tiếp tục ghi chép.

Nội dung cuộc họp rất nhiều, từ việc lập kế hoạch phát triển dài hạn của công ty, chiến lược định giá thị trường và ngân sách tài chính, đến các báo cáo thông tin từ đội ngũ nghiên cứu thị trường về xu hướng ngành, đối thủ cạnh tranh và nhu cầu của khách hàng tiềm năng,...

Sau khi cuộc họp kết thúc, Tư Diên còn phải tiếp tục thảo luận với người phụ trách dự án về tiến độ, vấn đề và rủi ro của dự án. Sau đó là nghe báo cáo từ bộ phận tài chính, bao gồm tình hình tài chính của công ty, dự báo lợi nhuận và tỷ suất hoàn vốn đầu tư…

Mới chỉ một buổi sáng mà đầu tôi cảm giác đầu tôi như bị ngâm trong nước, căng thẳng vô cùng. 

Nhìn qua Tư Diên, anh ấy vẫn tự tin và bình tĩnh! 

Ngưỡng mộ thật, sếp đúng là sếp. 

Trước đây tôi nghĩ cạnh tranh ở trường đã rất khốc liệt, nhưng một buổi sáng ở công ty đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ. 

Học trên trường vẫn dễ dàng hơn đi làm nhiều.

Cứ nghĩ buổi trưa có thể nghỉ ngơi một chút, ai dè đó cũng là một điều xa xỉ. 

Tư Diên còn phải dùng bữa trưa với đội ngũ lãnh đạo cấp cao, trao đổi kinh nghiệm trong công việc. 

Lần đầu tiên tôi được chứng kiến những cảnh này, tôi thật sự rất ‘sốc’.

Bàn tay tôi cầm bút cả ngày, ướt đẫm mồ hôi.

Một giờ chiều, thư ký Hàn mới nói với tôi, “Được rồi, cô đi nghỉ đi.” 

Dây thần kinh căng thẳng suốt mấy tiếng đồng hồ của tôi lúc này mới thả lỏng hoàn toàn, bờ vai cũng thõng xuống. 

Thư ký Hàn nhíu mày, “Chú ý tư thế.” 

Tôi lập tức ngồi thẳng lưng, gật đầu, đang định đi ăn lại đụng mặt Tống Nhụy Nhụy.

Chị ta đang nũng nịu nghe điện thoại, còn cố tình nói lớn như thể muốn để tôi nghe thấy.

“Ai nha, anh yêu, em muốn đi ăn món Tây lần trước mình ăn! Đúng rồi! Chính là chỗ mà Tống Manh muốn đi mà anh không đưa nó đi ấy!” 

Tôi siết chặt nắm đ ấ m, lúc đi ngang qua chị ta, tôi nhẹ nhàng nói một câu. 

“Chưa từng thấy ai đi ăn chung với rác mà còn vui vẻ như vậy!”

Tống Nhụy Nhụy lập tức phát cáu! 

“Tống Manh!” 

Tôi thờ ơ quay đầu lại, “Sao thế? Không cho người ta nói thật à?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play