3,
Bố tôi rất yêu tôi.
Mãi đến khi ông mất rồi, tôi mới hiểu ra điều đó.
Ông là một người mù, nhưng vẫn luôn cố gắng chăm sóc tôi một cách chu toàn.
Những bài toán khó mà tôi không thể giải, ông luôn giúp tôi giải quyết một cách dễ dàng.
Vì vậy, tôi trở thành một học sinh được cả thầy cô và bạn bè yêu mến.
Tình yêu của ông lặng lẽ như dòng sông dưới ánh trăng, bù đắp cho cuộc đời khô cạn của tôi.
Tôi muốn báo hiếu, nhưng lại không còn cơ hội nữa.
Cho đến khi tôi trở lại năm ông mười tám tuổi.
Thời điểm mà tất cả bi kịch chưa từng xảy ra.
4
Nước mắt ngắn nước mắt dài tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, tôi nhìn thấy bà nội.
Mẹ tôi thất bại, không thể làm mù mắt bố tôi, cũng không thể sắp xếp t a i n ạ n xe cộ để đ â m c h ế t bà nội.
Sau khi tôi ngất đi, bà nội đã đưa tôi về nhà.
Bố tôi thi xong cũng quay về nhà.
Vừa thấy tôi, ông lập tức nói cảm ơn, nếu không có tôi, ông đã bị mẹ tôi làm mù mắt, không thể tham gia kỳ thi được.
Sau đó, ông hỏi tôi: "Bạn học, sao cậu biết Nhiếp Tán muốn hại tôi?"
"Còn nữa." Tai ông đỏ ửng lên, đôi mắt đào hoa càng thêm mờ mịt, "Sao cậu lại gọi tôi là bố?"
Tôi nhìn ông không chớp mắt.
Thiếu niên nhiệt huyết và sống động trước mắt này khác hẳn so với người bố trầm mặc ít nói trong trí nhớ của tôi.
Nhưng mà, dù bố có như thế nào, tôi cũng rất yêu ông.
Nhưng bây giờ tôi không thể làm con gái của ông nữa.
Sau này, tôi không thể xuất hiện trong cuộc đời của ông, tôi không nên nói thật.
Vì vậy, tôi cố tìm ra một lý do hợp lý, "Cậu trông rất giống bố tôi, nhưng bố tôi đã bị nhà họ Nhiếp hại c h ế t rồi."
"Bố của Nhiếp Tán hại c h ế t bố tôi, tôi không muốn Nhiếp Tán làm hại cậu nữa."
"Tôi rất nhớ bố, tôi có thể tiếp tục gọi cậu là bố không?"
Lúc đầu hai tai bố tôi chỉ hơi ửng đỏ, bây giờ thì cả mặt đều đỏ lên rồi.
Ông chưa có nhiều kinh nghiệm sống, lại còn rất tốt bụng, nên ông lập tức đồng ý với yêu cầu của tôi.
"Nhiếp Tán và bố cô ta đã hủy hoại cuộc đời của không ít người."
Nhắc đến tên mẹ tôi, mặt bố tôi hiện lên sự ghê tởm.
Mẹ tôi là con của ông chủ mỏ than, gia đình giàu có quyền thế.
Vì vậy, càng ngày bà ta càng kiêu căng, hách dịch.
Bà ta thích cái gì, nhất định phải giành cho bằng được.