Ngã vào một vòng tay đầy ấm áp.
"Bạn học, bạn không sao chứ?"
Là một thiếu niên rất tuấn tú.
Đôi mắt đào hoa lấp lánh, dịu dàng như nước.
Chẳng khác nào một mỹ nam bước ra từ truyện tranh.
Chính là bố tôi.
Lúc này, ông chỉ mới mười tám tuổi.
Tôi ôm chặt lấy ông, "Bố ơi, con nhớ bố lắm!"
2,
Từ khi ba tuổi, tôi đã bắt đầu có ký ức.
Tôi không có mẹ, chỉ có bố.
Ông là một người mù, trầm lặng và ít nói.
Mỗi khi tôi khóc lóc đòi mẹ, ông chỉ lạnh lùng "nhìn" tôi, đôi mắt như chứa những lưỡi d a o s ắ c n h ọ n.
Tôi luôn nghĩ rằng ông ghét tôi.
Vì vậy, tôi càng khao khát tình thương của mẹ hơn.
Một người mẹ dịu dàng, ấm áp, mềm mại và xinh đẹp.
Cho đến đêm trước kỳ thi đại học của tôi, bà ấy xuất hiện.
Bà ta vừa ra tù giống hệt một con ch.ó hoang thô bạo, nghiền nát mọi ảo tưởng của tôi về tình mẹ.
Bà ta rất đô con, vừa mới gặp, bà ta đã đ ấ m một phát vào bụng tôi.
Một tay kéo tóc tôi, tay kia sờ soạng khắp cơ thể tôi.
"Dáng người rất đẹp, trông cũng khá xinh xắn, giống hệt thằng bố mày, chắc chắn sẽ bán được giá cao."
"Hahaha, tao l ừ a bố mày đến chỗ khác rồi, cố ý chọn ngày mày thi đại học để hủy hoại mày đấy."
"Giống như tao đã hủy hoại thằng bố mày ngày trước vậy."
"Khi mày phục vụ khách, tao sẽ quay video lại."
"Dùng đoạn video đó để u y h i ế p, chắc chắn thằng bố mày sẽ quỳ xuống làm con ch.ó cho tao, tao bảo ông ta làm gì thì ông ta sẽ làm đó, ha ha ha ha."
"Hai bố con mày muốn thoát khỏi tao sao? Ha ha ha, đợi kiếp sau đi."
Cảm giác tuyệt vọng lan khắp người tôi.
Khi bị kéo đến cửa, tôi gào khóc, “Bố ơi!”
Bố tôi về rồi.
Ông ném cây gậy chỉ đường đi, nhào về phía bà mẹ tôi.
Ông giữ chặt mẹ tôi, khiến bà ta không thể không buông tôi ra.
Sau đó, ông nói với tôi lời cuối cùng, “Con phải sống thật tốt, không được nhìn xuống nghe chưa.”
Ông ôm chặt mẹ tôi, mở cửa sổ sát đất rồi cả hai cùng lăn xuống.
Đây là tầng mười lăm.