Cuối cấp ba, bà chuyển đến trường của bố tôi, yêu bố tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Ngay hôm đó, bà trói bố tôi, bắt ông về nhà họ Nhiếp.
Bố tôi học rất giỏi, là người có hi vọng đỗ được vào Thanh Bắc nên hiệu trưởng rất xem trọng ông, nửa đêm, hiệu trưởng lén đến cứu bố tôi ra.
Bố tôi càng phản kháng, mẹ tôi càng thích hơn.
Mẹ tôi công khai nói với tất cả mọi người rằng nhất định sẽ chiếm được bố tôi.
Bố tôi cũng biết, ông muốn thoát khỏi mẹ tôi, vậy nên ông nhất định phải thi đỗ vào trường đại học tốt nhất.
Khi nghe bố nói hôm nay ông làm bài thi rất tốt, tôi lập tức nhắc nhở ông, "Bố, còn một buổi thi ngày mai nữa."
"Chắc chắn Nhiếp Tán sẽ ngăn cản bố cho mà xem."
"Đêm nay chắc chắn cô ta sẽ hành động."
5,
Không ngoài dự đoán của tôi.
Nửa đêm, mười hai giờ.
Nhiếp Tán leo vào sảnh nhà bố tôi.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, mắt trái của bà được băng bó bằng băng gạc, nhìn như một bóng ma đang đứng trước cửa.
Sau khi xé toạc đồng phục học sinh trên người, bà hét lên thảm thiết, "Có người không! Cứu tôi với! Giang Hoài c ư ỡ n g h i ế p tôi!"
Nhà bố tôi là chung cư, rất đông người.
Ánh đèn của các nhà hàng xóm dần sáng lên.
Bà Lý hàng xóm là người đầu tiên xông ra, nhìn thấy mẹ tôi quần áo xộc xệch, lại còn một hàng m á u chảy xuống từ dưới chân…
Mẹ tôi quỳ rạp xuống trước mặt bà Lý hàng xóm, “Bác gái, sáng nay em gái của Giang Hoài làm m ù mắt cháu, đã vậy còn vu oan giá họa cho cháu nữa.”
"Giang Hoài đ e d ọ a cháu, nói rằng nếu cháu không muốn ngồi t ù thì tối nay phải đến nhà anh ta."
"Cháu vừa đến thì anh ta đã đè cháu ra c ư ỡ n g h i ế p."
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
"Cháu đau quá, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp người!"
Nói xong, mẹ tôi ngất đi trong vòng tay của bà Lý.
Chồng của bà Lý là c ả n h s á t.
Vậy nên bà ấy cũng tràn đầy tinh thần chính nghĩa.
Bà ấy mẹ tôi rồi nói với chú Lý đang từ xa chạy tới, "Lão Lý, mau đem thằng khốn Giang Hoài đó đến đồn đi!"
Mấy người hàng xóm nghe xong mấy lời mẹ tôi nói, ai cũng vừa tức giận vừa phẫn nộ.
"Giang Hoài đúng là một tên súc sinh đội lốt người, nhất định phải bắt thằng đó lại!"
“Hôm nay nó c ư ỡ n g h i ế p được một người, sau này chắc chắn có người thứ hai!”
“Lão Lý, mau đưa thằng này đến đồn đi, chúng ta nhất định phải lấy lại công bằng cho cô bé này!”
Đây là vụ án hình sự.
Tôi đứng bên trong, nhìn qua khe cửa, thấy mẹ tôi nằm trong vòng tay của bà Lý, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.