Anh ấy gọi tôi bằng một cái tên khác khiến trái tim tôi lỗi mất một nhịp.

Tôi run run nói: “Cậu ấy là bạn cấp ba của em, tên là…”

Chết rồi chết rồi, lâu quá nên quên mất cậu ta tên là gì rồi.

Bạn học cấp ba lập tức nhảy dựng lên: “Lam Uyển, chúng ta học với nhau mấy năm cấp ba như thế mà cậu không nhớ tên tớ à?”

Tôi xấu hổ cúi đầu, vô ý liếc nhìn Tần Cú, phát hiện sắc mặt anh cũng không lạnh lùng nữa, khóe miệng còn nở nụ cười.

Tôi sững người một lúc, người này bị sao vậy, lúc thì giận lúc thì vui, đổi mặt chuyên nghiệp luôn.

Thấy tôi mất tập trung nên bạn cùng lớp gọi tôi: “Lam Uyển, tớ tên là Lâm Hi Quân, cậu nhớ kỹ nhé!”

Tôi chưa kịp trả lời thì Tần Cú đã lên tiếng trước: “Chỉ có người không quan trọng mới quên, anh có nói nữa thì cô ấy cũng sẽ không nhớ đâu.”

Tôi hít một hơi thật sâu.

Đại ca ơi, em xin anh đừng nói nữa, anh thấy em chết chưa đủ khổ à?

Tần Cú không nhìn đến ánh mắt của tôi, vẫn giả vờ như đang chăm chú vào việc của mình.

Lâm Hi Quân đang định phản bác lại Tần Cú thì đột nhiên đồng nghiệp cậu ta từ phía sau gọi cậu ta nên Lâm Hi Quân đã đi trước rồi.

Sau khi Lâm Hi Quân rời đi thì không khí giữa tôi và Tần Cú có chút khó xử.

Tôi cố bắt chuyện với anh ấy, nhưng tần suất trả lời của anh ấy không cao lắm, nên tôi chỉ đành im lặng.

Bữa ăn này khó khăn lắm mới kết thúc.

Tần Cú đi lấy xe, tôi đứng ở cửa đợi anh ấy.

“Lam Uyển, đợi một chút.” Lâm Hi Quân thở hổn hển chạy về phía tôi.

Tôi khó hiểu nhìn cậu ta: “Cậu có chuyện gì à?”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt đỏ bừng lộ ra vẻ bối rối: “Có một số chuyện đáng lẽ tớ nên nói với cậu sớm hơn, tớ...tớ thích cậu.”

Tôi sững người một lúc rồi quay đầu lại nhìn.

Tôi thấy Tần Cú đang ngồi trong xe, nhìn chúng tôi với vẻ mặt u ám.

Thôi xong rồi, anh ấy nhìn thấy hết rồi!

08.
Tôi nhanh chóng lùi lại một bước và giữ khoảng cách với cậu ta.

“Xin lỗi, hình như tớ đã thích người khác mất rồi.”

Lâm Hi Quân nhìn theo ánh mắt của tôi: “Là anh ấy sao?”

Tôi đỏ mặt gật đầu: “Anh ấy còn đang đợi tôi, tôi đi trước đây.”

Sau khi lên xe, tôi nghe thấy tiếng Lâm Hi Quân đang hét lên từ phía sau xe: “Lam Uyển, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu.”

Tôi căng thẳng nhìn Tần Cú, thấy anh không phản ứng, trong lòng tôi có chút hụt hẫng.

Tần Cú…thật sự không có hứng thú với tôi.

Suốt quãng đường về chúng tôi không nói với nhau câu nào.

Về đến nhà, tôi nói với Tần Cú: “Em lên nhà đây, anh lái xe cẩn thận.”

Tay anh cứ nắm chặt lấy vô lăng, không nói lời nào, tôi không biết anh đang nghĩ gì nữa.

Tôi thở dài, mở cửa xe rồi bước xuống.

Lên nhà rồi thì tôi đứng bên cửa sổ nhìn xuống, chợt thoáng thấy Tần Cú đang dựa vào thành xe hút một điếu thuốc.

Ánh sáng lờ mờ của đèn đường kéo dài bóng anh, trông anh có cảm giác xa cách và rất cô đơn.

“Tần Cú…”

Người đang đứng dưới lầu dường như cảm thấy được điều gì đó.

Anh đột ngột ngước đầu nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của tôi.

Tôi dường như nghe thấy tiếng đập thình thịch của trái tim mình!

Tôi không kịp nghĩ gì hết, chỉ quay người và cắm đầu chạy.

Tôi xỏ vội đôi dép lê, lo lắng chạy xuống lầu, chạy đến chỗ Tần Cú.

Tần Cú sửng sốt: “Lam Uyển.”

Tôi hét lớn: “Cảnh sát Tần, có phải anh rung động với em rồi đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play