Tôi đi tìm Tần Cú, vừa đến cổng sở Cảnh sát đã nhìn thấy một cảnh tượng đáng yêu.

Có một bạn nhỏ đang giơ tay nghiêm chào Tần Cú, sắc mặt đỏ bừng, có chút căng thẳng.

Tần Cú cười với cậu bé sau đó cũng giơ tay nghiêm chào cậu bé theo đúng như lễ nghi tiêu chuẩn của cảnh sát.

Cậu bé làm một biểu tượng trái tim bằng tay với Tần Cú rồi tung tăng chạy đi.

Trời ơi, dễ thương quá!!!

“Sự nghiệp của anh thành công đấy.”

“Ừm.”

“Bọn trẻ kính trọng anh, vì có những người như anh nên chúng em mới là những người hạnh phúc nhất trên trái đất này.”

Tôi quá xúc động nên cũng giơ tay nghiêm chào với anh: “Tần Cú!”

Khi nhìn thấy tôi thì anh sững người một lúc, rồi mỉm cười lại với tôi.

Mắt tôi hơi đỏ.

Vẻ mặt của Tần Cú có chút khẩn trương: “Em sao thế?”

“Không sao đâu, hạt cát bay vào mắt thôi.”

Đương nhiên là Tần Cú không tin lời tôi rồi: “Đang nhớ lại hành vi vi phạm pháp luật, bây giờ hối hận rồi đúng không?”

“Anh nói cái gì thế, chỉ là em…thực hiện được ước muốn bấy lâu nay thôi.” Thực ra là tôi đang trêu chọc anh.

“Đi thôi, đi muộn sẽ không có chỗ ngồi đâu.” Tôi nắm tay Tần Cú đi ra ngoài.

Bỗng nhiên có một sức lực nào đó siết chặt bàn tay tôi, quay đầu lại thì thấy Tần Cú đang nhìn mình cười dịu dàng.

Lòng tôi run lên, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, hai gò má ửng hồng, tôi mím môi cười khúc khích.

Tôi cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và Tần Cú có chút vi diệu, vi diệu đến mức làm người ta vui vẻ.

Khi tôi đến nhà hàng đồ nướng, Tần Cú nhiệt tình giúp tôi nướng thịt, nướng xong còn gắp cho tôi, bản thân anh không được ăn mấy miếng.

Tôi thấy hơi ngại nên đã gắp vài miếng thịt vào bát anh.

“Đừng chỉ gắp cho em, anh cũng ăn đi.”

Ánh mắt anh khẽ rung động, cười nhẹ và đáp: “Được.”

Tôi đang ăn vui vẻ thì phía sau có người gọi tôi.

“Lam Uyển?”

Tôi quay đầu lại nhìn, hóa ra là bạn cấp ba của tôi.

“Đúng là cậu rồi!” Cậu ta đi tới trước mặt tôi, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng.

Tôi lịch sự cười với cậu ta: “Trùng hợp quá, cậu cũng đến đây ăn à?”

“Đi ăn với đồng nghiệp.”

Cậu ta đưa mắt nhìn Tần Cú: “Đây là…”

“Tần Cú, bạn…bạn của tớ.”

“Bạn trai?”

Tôi cũng muốn nói là bạn trai lắm chứ, nhưng bây giờ vẫn chưa đâu vào đâu cả.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cười nói: “Không phải, bạn bình thường thôi, là kiểu bạn bè trong sáng đó…”

“Thế thì tốt quá!” Ánh mắt của cậu ta đột nhiên sáng rực, trở nên kích động.

Tôi đang tự hỏi cậu ta có gì mà vui thế thì nhìn qua Tần Cú, thấy sắc mặt của anh trầm ngâm, giống như đang tức giận.

07.
Sắc mặt Tần Cú không thay đổi nhưng anh cứ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi có chút sợ hãi.

“Uyển Uyển, không giới thiệu sao?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play