Anh ấy mở miệng nói điều gì đó nhưng anh nói nhỏ quá nên tôi không nghe rõ.

“Anh nói gì cơ?”

Anh ấy lại nói thêm một câu, lần này tôi đọc được khẩu hình miệng của anh.

“Chúc ngủ ngon.”

Tần Cú lái xe đi rồi nhưng lòng tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

“Ôi khó chịu quá!” Tôi vò đầu bứt tai, nghĩ không thông thì thôi không nghĩ nữa, tôi chui vào chăn đi ngủ.

Nhưng cả đêm tôi mất ngủ, thức trắng đến sáng.

Tôi băn khoăn không biết có nên nhắn tin cho anh không, dù sao thì mối quan hệ của chúng tôi bây giờ cũng hơi khó xử.

Trong khi tôi vẫn còn đang do dự thì tin nhắn của Tần Cú đã gửi đến.

“Em ăn sáng chưa?”

“Em chưa.”

“Xuống nhà đi.”

Tôi giật mình, vội chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống thì thấy Tần Cú đang đứng phía dưới.

Anh ấy cầm điện thoại vẫy tay với tôi, trên môi anh nở một nụ cười nhẹ.

Tôi lao đến chỗ anh với tốc độ như đang chạy nước rút 100m.

Tôi thở hổn hển, anh trầm giọng cười: “Có người đuổi theo em hay sao mà em chạy nhanh thế làm gì?”

Tần Cú đưa đồ ăn sáng cho tôi: “Sữa đậu nành, bánh trứng, cháo trứng thịt nạc.”

“Đây đều là món em thích ăn.”

“Em vẫn thích đồ ngọt như thế.”

Tim tôi đập nhanh đến nỗi tôi không thể hiểu những gì anh ấy nói.

Khoảng thời gian này Tần Cú luôn xuất hiện trước mặt tôi với nhiều cách khác nhau, tôi và anh đã gần gũi hơn rất nhiều.

Trong lúc ăn thì Tần Cú ngẩn người nhìn vào chiếc vòng trên tay tôi.

“Sao thế, vòng tay của em đẹp không?”

“Ừm.”

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau anh cũng nhìn nó rất lâu.”

Tần Cú không còn hào hứng nữa, cũng ít nói hơn.

“Anh sao thế?”

“Lam Uyển, dạo này anh rất bận chắc sẽ không có thời gian đi ăn với em.”

Tôi có chút mất hứng, cười với anh: “Không sao, anh là cảnh sát nhân dân mà, trách nhiệm rất nặng, em hiểu.”

Làm quen với nhau một thời gian rồi có phải anh ấy thấy tôi không hợp không? Đang muốn nói lời tạm biệt với tôi à?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play