Bạch Hạo tưởng tôi ghen, mờ ám nói: “Không phải bạn gái nhưng hơn hẳn bạn gái.”

Lại lấy ra hóa đơn mua hàng: “Triệu Thiến thật sự chỉ đau bụng thôi, cậu xem hóa đơn mua hàng này.”

Hóa đơn mua hàng quả thật cho thấy tối qua trong lúc đi thuê phòng hắn đã mua một hộp Nurofen.

Hắn lí do lí trấu nói: “Thuốc này là mua cho Triệu Thiến chữa bệnh đau bụng đó.”

Nurofen có thể điều trị rất nhiều cơn đau.

Nói không chừng là tối qua khi hắn làm bị đau thắt lưng, mua để giảm đau cho chính mình cũng không chừng.

Hai người họ làm gì ở trong phòng thì cũng chỉ có mình họ biết.

Tôi không muốn quan tâm nữa, lãnh đạm nói: “Ừm, tớ biết rồi.”

Trên mặt Bạch Hạo hiện lên ý cười: “Cậu không giận nữa sao?”

Tôi nhếch miệng: “Không quan trọng nữa rồi.”

Hắn tựa như đang an ủi tôi: “Đừng giận nữa, tối nay chúng tớ có một trận bóng, cậu tới cổ vũ cho tớ nhá.”

“Cậu tới, tớ sẽ cảm thấy bản thân càng nhiệt huyết hơn đấy.”

Tôi không muốn dây dưa với hắn nữa, mím môi gật gật đầu, nhưng tôi sẽ không tới đâu.

Nhìn bóng lưng Bạch Hạo rời đi, tôi chỉ cảm thấy cảnh còn người mất.

Bạch Hạo đi khuất, tôi quay sang, đối mặt với ánh mắt u ám của Giang Hoài.

Cậu hờ hững đút hai tay vào túi, trên mặt lộ vẻ khó chịu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thản nhiên nói: “Bị dỗ xong rồi à?”

Tôi lắc đầu: “Không có, chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời thôi.”

Tôi đi đến bên cạnh cậu, cùng cậu đi ăn cơm, cậu như là vô cùng tức giận, dùng ngón cái và ngón giữa búng vào trán tôi.

Tôi hét lên: “Đau quá.”

Cậu cáu: “Đau là đúng, bắn tỉnh cái đồ yêu đương mù quáng như cậu.”

Trận bóng tối nay Giang Hoài cũng tham gia, cậu cùng một đội với Chu Chí, đối thủ của đội Bạch Hạo.

Bởi vì có Giang Hoài, thế nên tôi cũng đến.

Khi đó giữa Giang Hoài và Bạch Hạo nồng nặc mùi thuốc súng.

Miễn là Bạch Hạo giữ bóng, Giang Hoài sẽ bạt mạng cướp bóng, cản phá nhiều pha bóng phản công của Bạch Hạo.

Hai người dường như nổi điên tấn công lẫn nhau, cuối cùng có một lần khi đang bắt bóng ở dưới rổ thì va vào nhau, làm cả hai đều nhập viện.

Trong cùng một phòng bệnh, Giang Hoài bị thương ở chân, Bạch Hạo bị thương ở tay.

Tôi ngồi giữa giường bệnh của hai người họ, một người là nam thần ngày xưa, một người là bạn thân chơi chung từ nhỏ.

Họ đều hờn tủi nhìn tôi.

Bởi Bạch Hạo bị thương ở tay phải, không thể ăn cơm, thế nên hắn hỏi tôi: “Tiểu Nhạc, có thể đút cho tớ ăn được không?”

Giang Hoài không nói gì mà trừng mắt nhìn hắn, ném đũa lên bàn: “Nhạc Nhạc, tớ cũng là người bệnh, tớ cũng muốn đút.”

Bạch Hạo mỉa mai đáp lại: “Tôi bị thương ở tay, cậu bị thương ở chân, không ảnh hưởng gì đến việc cậu cầm đũa đâu.”

Giang Hoài biện bạch: “Sao lại không ảnh hưởng chứ, tôi bị cậu va phải khiến cho cả người mệt mỏi vô lực, chẳng làm được gì cả đây này.”

Họ cãi nhau ầm ĩ tựa như hai đứa trẻ đang tranh kẹo ăn.

Lúc họ đang cãi nhau túi bụi, bạn cùng phòng của Bạch Hạo đã quay trở lại.

Đúng lúc phải cùng Bạch Hạo đi làm kiểm tra.

Bạch Hạo tủi thân quay đầu nhìn tôi: “Tiểu Nhạc, cậu không đi cùng tớ sao?”

Giang Hoài lập tức kéo cổ tay tôi lại: “Mau cút đi, cậu ấy không rảnh đâu.”

Bạch Hạo liếc mắt nhìn cậu, đi ra ngoài.

Tôi cầm lấy đồ ăn trên bàn đưa cho cậu: “Ăn đi.”

Giang Hoài giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, lẩm bẩm nói: “Ồ.”

Tôi lập tức khinh bỉ: “Khó hầu hạ như vậy, sau này bạn gái cậu làm sao chịu được chứ.”

Tôi đột nhiên nhớ đến điều gì đó, hóng hớt đứng lên: “Cũng đã năm ba đại học rồi, sao tớ lại chưa từng gặp bạn gái cậu nhỉ?

“Cuối cùng cậu thích kiểu con gái thế nào vậy? Da trắng, xinh đẹp, chân dài?

“Trong ký túc xá của tớ có một cô, cậu có muốn…”

“Tớ có người mình thích rồi.” Giang Hoài đột nhiên ngắt lời tôi.

Nghe thấy lời cậu thốt ra, tôi giật nẩy người, sau đó còn có một chút cảm giác mất mát.

Sao tôi lại có cảm nhận tâm lý kỳ lạ thế này chứ, cảm thấy khó tin vô cùng.

Giang Hoài thấy tôi sững người, bảo tôi: “Lấy lát gừng này ra đi, tớ không ăn được.”

Tôi chợt hoàn hồn, che giấu sự hoảng hốt của mình: “Đúng là phiền phức thật đấy, người cậu thích có biết cậu phiền phức thế này không?”

Giang Hoài lướt nhìn tôi một cái, sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác: “Biết.”

“Hai cậu không ở bên nhau là vì cậu ấy không thích cậu hả?”

“Là do mắt cậu ấy mù thôi.”

“Độc miệng thế này, thích cậu mới là lạ đấy.”

“Tớ nói thật mà.”

“Hả? Cậu thích người mù thật sao?”

Giang Hoài búng trán tôi: “Đầu óc cậu phát triển thế nào thế?”

Tôi thất vọng xoa xoa cái trán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play