Giữa trưa ngày hôm sau, tôi mang theo hoa quả đến thăm bệnh.
Tôi đoán lúc này, có lẽ họ đang nghỉ trưa, bèn đi nhẹ nói khẽ mở cửa.
Mới vừa mở cửa đã thấy Giang Hoài vẻ mặt mệt mỏi xoa xoa thái dương.
Khi cậu nhìn thấy tôi đến, trên mặt hiện lên ý cười khó hiểu, ánh mắt liếc nhìn giường bệnh kéo kín rèm che bên cạnh.
Tôi nhìn theo ánh mắt cậu.
Phát hiện giường của Bạch Hạo kia phát ra tiếng sột soạt ma sát vào nhau.
Còn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng con gái.
Tôi đứng lặng người một lát trước rèm che.
Đột nhiên rèm che được kéo ra, Triệu Thiến đêm đó đang giúp Bạch Hạo chỉnh lại băng gạc trên tay hắn.
Hành vi của hai người nhìn có vẻ đứng đắn, nhưng son môi của Triệu Thiến đã bay sạch.
Bọn họ đột nhiên sững người.
Tôi nhìn hai người họ, thản nhiên nói: “Cần giúp gì không?”
Triệu Thiến ngẩng đầu cười tươi: “Không cần đâu, sắp xong rồi. Băng gạc của cậu ấy hơi lỏng, tớ giúp cậu ấy thắt chặt lại thôi.”
Tôi nhìn chằm chằm mặt của Triệu Thiến, bắt gặp ánh mắt bối rối của cô ta nhìn về phía Bạch Hạo.
Bạch Hạo quay lưng về phía tôi, tỏ ra rất bình tĩnh.
Tôi không muốn vạch trần bọn họ, bởi không quan trọng, chỉ cần tránh xa bọn họ ra là được.
Tôi không hề chủ động liên lạc với Bạch Hạo.
Thế mà hắn lại chủ động liên lạc với tôi.
Sau khi Bạch Hạo xuất viện, điềm nhiên như không mà gửi cho tôi vài bức ảnh.
Bức ảnh đó là tháng trước, chúng tôi cùng nhau đi bẻ cây dương mai chụp lại.
Trong bức ảnh, tôi mặc chiếc váy hoa màu đỏ thẫm, giống hệt màu của cây dương mai.
Góc chụp và kỹ thuật chụp ảnh của Bạch Hạo rất xuất sắc.
Dưới ánh mặt trời, lúm đồng tiền của tôi như hoa, làn váy khẽ bay, giữa bầu không khí toát lên vị chua ngọt của thanh xuân.
Từ trước đến giờ tôi không ngờ rằng mình có thể được chụp đẹp đến vậy.
Bạch Hạo gửi tin nhắn đến: [Bộ lọc của bức ảnh này vẫn hơi kém một xíu, hiệu quả làm mờ bối cảnh cũng không tốt cho lắm.]
[Nếu dùng ống kính lọc không khí, hiệu quả ảnh sẽ cực kỳ tốt.]
[Không chỉ điều chỉnh tiêu điểm mượt như tơ, còn có thể tạo ra cảm giác lọc không khí, sẽ toát lên vẻ đẹp mộng ảo.]