Tôi ném gối đầu về phía cậu: “Câm miệng đi.”
Giang Hoài không để ý đến tôi nữa, đi đến sô pha bên kia chơi game.
Tôi ôm sách giáo khoa co tròn trên ghế xem bài.
Mắt thì nhìn bài, nhưng trong đầu hiện lên những kỷ niệm cùng với Bạch Hạo.
Tình cảm biến chất, kỷ niệm cũng trở nên dữ tợn, thế nên tôi dứt khoát không nghĩ đến nữa, mà bắt đầu học thuộc bài.
Giang Hoài vẫn luôn ngồi trên sô pha chơi game, co tròn trên ghế cực quá, thế nên tôi có hơi hơi muốn lên giường.
Liếc nhìn Giang Hoài vẫn đang nhập tâm chơi game trên sô pha: “Cậu ngủ trên giường? Tớ ngủ sô pha?”
Giang Hoài nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào màn hình: “Cậu ngủ trên giường đi, tớ ngủ ở đây cho.”
Mí mắt díu hết vào nhau, tôi cũng không khách sáo mà làm ổ trong chăn.
Nửa đêm tôi tỉnh lại hai lần, vẫn thấy Giang Hoài đang chơi game.
Trời tờ mờ sáng, tôi lại mở mắt ra, nhìn thấy Giang Hoài cuối cùng cũng đã ôm điện thoại đi ngủ.
Tôi vào phòng tắm cầm khăn tắm, đắp lên người cậu.
Cậu bỗng nhiên mở to mắt, túm lấy cổ tay tôi kéo lại gần.
Môi cách môi gần trong gang tấc.
Khoảng cách giữa hơi thở và mùi cơ thể, làm tim đột nhiên đập mạnh.
Tôi bối rối chớp mắt, cuối cùng đưa tay che mắt Giang Hoài, chầm chậm nói: Ngủ đi.”
Sau khi bỏ tay ra, cậu đã nhắm mắt lại, hàng mi dài đổ bóng mờ dưới ánh đèn.
Gương mặt yên tĩnh khi ngủ này của cậu, cũng đẹp quá trời quá đất.
Sáng nay khi tôi và Giang Hoài đi trả phòng, đúng lúc nhìn thấy Bạch Hạo và cô gái kia.
Tôi cười nhưng trong không cười với hắn: “Trùng hợp quá.”
Bạch Hạo vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, dẫu sao đêm qua hắn cũng nói với tôi hắn ngủ ở ký túc xá.
Hắn nhìn thoáng qua Giang Hoài phía sau tôi.
Tối qua Giang Hoài gần như chơi game suốt đêm, quầng thâm đen như gấu trúc, dáng vẻ như là một mài quá độ.
Bạch Hạo hắng giọng: “Hai người?”
Tôi nghiêm túc nói: “Học bài.”
Bạch Hạo biết Giang Hoài là bạn chơi chung từ nhỏ của tôi, cười cười, lộ ra tia xấu hổ: “Chúng tớ cũng thế.”
Tôi cười nhếch: “Phải không?”
“Cùng nhau ăn cơm đi.”
Bốn người chúng tôi đi vào nhà ăn của khách sạn.
Trên cổ cô gái rõ ràng vẫn còn dấu vết mờ ám.
Tôi nhai bánh mì, tỉnh bơ nói với cô ta: “Tối hôm qua hình như cô khóc thì phải.”
Bạch Hạo đang nhấp một ngụm sữa, ho dữ dội.
Tôi liếc nhìn hắn, khóe mắt thấy Giang Hoài đang cười trộm.
Mặt cô gái ửng đỏ, cuống quít giải thích: “À, hôm qua uống nhiều đồ lạnh, bụng hơi đau âm ỉ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người họ, thản nhiên nói: “Chắc là không nghiêm trọng đâu nhỉ, cậu cũng chỉ khóc đến chưa đầy ba phút thôi mà.”
Bạch Hạo nghe thấy thế lại bị sặc, ho sặc sụa.
Cô gái kia dùng khuỷu tay thúc vào Bạch Hạo, oán giận đứng lên đi vào phòng vệ sinh.
Giang Hoài tuy không nói chuyện, nhưng gần như sắp không nhịn cười nổi nữa rồi.
Nhịn nữa thì sẽ nội thương mất thôi.
Tôi được nước lấn tới mỉa mai Bạch Hạo, nói những lời làm người ta suy nghĩ miên man.
Tôi nhìn vào đôi mắt hơi cụp xuống của Giang Hoài rồi nói: “Cậu cười cái gì mà cười? Vẫn còn sức để cười à? Đêm qua dằn vặt cả đêm không thấy mệt hả?”
Chơi game suốt đêm sao có thể không thấy mệt được chứ?
Tôi nói tiếp: “Tớ mệt lắm rồi, đợi lát nữa quay về ký túc xá phải đánh một giấc thật ngon mới được.”
Bài tập tôi đều đã học thuộc lòng qua một lượt, đương nhiên là mệt c h ế t đi rồi.
Thoáng nhìn thấy Bạch Hạo nhìn chằm chằm vào Giang Hoài, có cảm giác xấu hổ đến khó hiểu.
Chưa đến ba phút đồng hồ, quả thật rất đáng xấu hổ.
5.
Giang Hoài cũng không rời đi, mà đi tìm người bạn Chu Chí học chung cấp ba với cậu.
Chu Chí và tôi học cùng trường.
Giữa trưa hôm đó Bạch Hạo đứng dưới lầu ký túc xá chặn tôi.
Khi nhìn thấy tôi, trong mắt hắn hiện lên vẻ đau lòng: “Tiểu Nhạc, cậu giận hả?”
Tôi cảm thấy mệt mỏi rã rời, tại sao nam thần trước mắt này thoáng cái đã trở nên thối nát đến vậy.
Từng câu nói đều mang theo vẻ mệt mỏi: “Tớ giận làm gì chứ? Tớ có tư cách gì để giận đây, dù sao tớ cũng không phải là bạn gái của cậu.”
Tôi mến mộ hắn, hắn bám vào tôi, đây là mối quan hệ giữa hai chúng tôi.
Hiện tại tôi vô cùng minh mẫn, cảm thấy bản thân tựa như một người đeo bám.