Cậu nói gì, tôi hoàn toàn chẳng nghe vào đầu được tí nào, không chớp mắt nhìn miệng cậu đóng rồi lại mở, hơn nữa còn ngửi thấy mùi của kem đánh răng.
Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều đã thốt ra một câu: “Cậu đánh răng rồi à?”
Giang Hoài sửng sốt, cười cười: “Ừm.”
Đậu má, thế này có khác gì đang ám chỉ điều gì đó đâu chứ, muốn điên mất thôi.
Tôi nuốt nước miếng.
Hơi thở cách nhau rất gần, khiến tôi không khỏi thở dồn dập.
Tôi cảm thấy mình như đang bay lơ lửng trên không trung, hốt hoảng.
Giang Hoài sáp lại gần thì thầm hỏi tôi: “Sao vậy?”
Tôi càng không ngừng dùng móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay mình, muốn dùng đau đớn khiến bản thân tỉnh táo lại: “Không, không sao.”
Giang Hoài tiếp tục bắt đầu từ ‘public* static**…’
[*]: Có thành phần công khai và có thể truy cập tự do từ bên ngoài.
[**]: hay còn gọi là biến tĩnh, có thể được sử dụng để tham chiếu thuộc tính chung của tất cả đối tượng (mà không là duy nhất cho mỗi đối tượng).
Vất vả lắm mới lấy lại bình tĩnh, ai ngờ phòng bên cạnh truyền đến tiếng khóc của người con gái.
Âm thanh đó lại không giống tiếng khóc.
Tôi và Giang Hoài từ từ nhìn nhau, chầm chậm hiểu ra đó là âm thanh gì.
Chẳng trách cái bàn này lại được đặt ở đầu giường.
Đầu giường bên này có thể đúng lúc tương ứng với đầu giường bên kia, cho nên tiếng động cũng vô cùng rõ ràng.
Tôi mở điện thoại, nhìn lướt qua tin nhắn mờ ám Bạch Hạo vừa gửi đến, tiện thể nhìn luôn khung giờ hiện tại.
Tên đàn ông khốn kiếp này có thể làm đến nước này cơ á.
Giang Hoài một tay ôm trán, ngón tay lật sách để che đậy sự xấu hổ.
Tiếng người con gái càng lúc càng lớn.
Tôi dứt khoát đứng lên: “Bà đây muốn đi khiếu nại.”
Giang Hoài ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.
Cùng lúc đó, tiếng người con gái đột ngột dừng lại.
Tôi buột miệng nói: “Thế là xong rồi à?”
Giang Hoài cười gượng, đứng lên đi về phía sô pha.
Sau khi chắc chắn không còn tiếng động nào nữa, tôi lại nhìn khung giờ hiện tại, nhịn không được mỉa mai nói: “Nhanh như vậy cơ à?”
Giang Hoài cười với tôi: “Không thấy buồn hả?”
“Cậu có ý gì?”
“Có người giúp cậu thử, quả thật có hơi nhanh, không được cho lắm.”
“Nói như kiểu cậu lâu lắm ấy?”
Mắt Giang Hoài lóe lên, mang theo nụ cười xấu xa: “Lâu hay không, thử là biết.”