Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy linh hồn mình như đã trở về vị trí cũ.

Giang Hoài mặc áo choàng tắm, cổ áo mở rộng, cơ ngực thoắt ẩn thoắt hiện.

Cậu đang dùng khăn lau tóc, nhìn thấy biểu cảm ngu ngơ của tôi, khóe miệng cong lên, cười cười.

Tôi điềm nhiên nhìn sang chỗ khác: “Quần áo của cậu đâu?”

Giang Hoài đứng trước gương lắc đầu: “Giặt rồi.”

Ánh mắt tôi như có như không nhìn về phía cậu.

Nhìn vai rộng, eo hẹp, mông vểnh, chân dài… của cậu.

Rõ ràng trong ký ức, cậu vẫn là thiếu niên chơi chung từ nhỏ kia.

Sao ngay vào lúc tôi không để ý, lại lén phát triển đến thế này chứ?

Để ngăn chặn ý nghĩ xấu xa trong đầu mình, tôi bắt đầu giả vờ bình tĩnh lật sách.

Nhưng những dòng chữ hệt như ký hiệu của người ngoài hành tinh, tuyệt nhiên không thể đi vào đầu.

Trong đầu tôi đều là hình ảnh lúc Giang Hoài từ trong phòng tắm bước ra.

Đẹp trai, tươi mát lại tràn đầy hormone nam tính, có hương thơm của cỏ xanh, lại có sức hấp dẫn của hoa hồng.

Cảm giác rung động lòng người lúc ấy dường như bị vây lại, không thể thoát khỏi.

Tôi hai tay ôm đầu, ngón tay luồn vào trong tóc, dần dần tăng thêm lực, cố gắng đánh thức chính mình.

“Bài nào?” Giang Hoài đứng cạnh tôi, hai tay đút vào trong túi áo choàng tắm hỏi tôi.

Cậu đứng gần tôi như vậy, mùi dầu gội thơm phưng phức xen lẫn hương sữa tắm, lộ ra vẻ mê hoặc.

Tôi không ghìm mình nổi mà hít sâu một hơi.

Lại không khỏi âm thầm mắng bản thân biến thái, thế mà lại thèm thuồng thân thể của người anh em.

Tôi tùy tiện chỉ một bài nằm trong sách giáo khoa.

Giang Hoài sáp đến xem, có lẽ là do ánh sáng quá mờ, thế nên cậu sáp đến rất gần, làm tôi không khỏi nghiêng đầu.

Thản nhiên nói: “Ngồi đi tớ giảng cho.”

Tôi kéo ghế ra cho cậu, đẩy cuốn sách ra giữa bàn, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai chúng tôi.

Giang Hoài cầm sách giáo khoa ngồi xuống, áo choàng tắm vừa hay xốc về phía trước một chút, tôi vừa khéo nhìn thấy bắp đùi rắn chắc của cậu.

Mặt tôi đỏ lên.

Để nghiêm trị bản thân, tôi quay người khẽ tát cho mình một cái, như một lời cảnh báo.

Giang Hoài dời ánh mắt từ sách giáo khoa sang mặt tôi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Tôi lập tức đỏ bừng mặt, vuốt vuốt mái tóc rối bù, bình tĩnh nói: “Không, không có gì.”

Giang Hoài đặt cuốn sách xuống giữa bàn, bắt đầu giảng bài cho tôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play