Ta không thể tin trong hoàng gia lại có đứa trẻ ngây thơ đến thế, nhìn vào đôi mắt tròn xoe long lanh của nó, ta đau lòng: "Cảnh Thần, trách phụ hoàng và cô cô đã bảo vệ con quá tốt…"
Tiêu Cảnh Thần càng ngơ ngác thêm.
Ta nói tiếp: "Con bảo với Trần Tử Ý rằng, tối nay cứ hưởng bữa cơm đoạn đầu của hắn đi."
Nói xong, ta vén váy chạy về phía tẩm điện. Nếu để người khác nhìn thấy dáng vẻ bị hạ xuân dược của Tạ Chiếu, vậy còn ra thể thống gì nữa?
Thiên điện không có ai canh gác, ta đẩy cửa vào, bên trong chỉ có vài ngọn nến đỏ leo lét, ánh sáng yếu ớt không soi rõ được toàn bộ khung cảnh.
Ta lén lút gọi khẽ như ăn trộm: "Thái phó, ngài có ở đây không? Thái phó? Tạ Chiêu? Tạ Chiêu—"
Cửa phía sau đóng lại với một tiếng “rầm”, một bóng đen lướt qua, đến khi ta hoàn hồn thì đã bị hắn ép lên cánh cửa.
"Công chúa? Sao người lại đến đây?"
Giọng nói vốn trầm lặng của Tạ Chiêu lúc này rất trầm và khàn. Hắn nheo mắt, ghé sát lại, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt ta, cơ thể vốn căng cứng vì cảnh giác của ta bất giác thả lỏng đôi chút.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT