Trình Tiến nhíu mày: “Tình huống nhà mình thế nào? Nhà mình không đến mức giàu có nhất khu tập thể nhưng cũng không nghèo tới nỗi không mua được hai đôi giày mà? Đúng, đúng là mấy năm nay nhà mình không mua thêm quần áo mới, nhưng không phải là vì có đồng phục công nhân hay sao? Nếu em muốn quần áo mới thì anh cũng mua được chưa?”
“Ý em là thế à? Ý em là em trai anh kiếm được tiền, chú ấy muốn mua quần áo cho cha mẹ thì cứ để chú ấy mua đi, chúng ta đều là công nhân bình thường, anh so với chú ấy làm gì?”
“Anh so với nó hồi nào? Nếu anh muốn so với Lượng Tử thì anh không chỉ mua giày cho cha mẹ thôi đâu, anh chỉ cảm thấy đều là phận làm con, Lượng Tử và Mạn Mạn có tiền đều nghĩ tới việc mua đồ cho cha mẹ, anh không thể không làm gì được.” Trình Tiến nói: “Nếu nhà chúng ta thực sự quá khó khăn thì thôi, nhưng nhà chúng ta đâu có?”
La Văn Hân quay lưng lại: “Tiền là anh giữ, nếu anh đã quyết tâm mua giày cho cha mẹ anh thì chạy tới đây hỏi em làm gì nữa?”
“Chúng ta là vợ chồng, anh muốn xài tiền thì chắc chắn phải nói trước cho em biết, đúng không?” Trình Tiến dựa vào mép bồn nước, cúi đầu nhìn La Văn Hân nói: “Vậy chuyện này, chúng ta cứ quyết định như thế nhé?”
Giọng điệu La Văn Hân mang theo trào phúng: “Anh là chủ gia đình, lời em nói không có tác dụng, quản được à?”
Trình Tiến nghẹn họng, một lát sau lại nói: “Vậy đợi lát nữa tới trước mặt cha mẹ, em đừng xụ mặt, vui vẻ lên một chút có được không? Lát nữa anh mang nhiều tiền một chút, em thích bộ nào thì anh cũng mua cho em một bộ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT