Trình Thụ Vĩ và Trình Tiến cũng rất kinh ngạc, bọn họ cũng giống như Vương Thu Mai, hiếm khi tới đây. Có điều bọn họ kiềm nén được nên chưa nói gì, chỉ một mình Trình Minh ngu ngơ nói: “Nhiều người quá đi!”
Trình Lượng nói: “Đây có là gì, mọi người chưa tới đường Lâm Giang đó thôi, ở đó còn đông người hơn, trên đường còn bày sạp bán quần áo nữa đấy, nghe nói toàn là kiểu dáng mới được nhập từ Thâm Quyến về đấy.”
Đầu năm Đoàn Huy từ chức xuôi nam tới huyện Bảo An, mọi người chưa từng nghe về địa phương này, lại càng không hiểu nổi tại sao anh ta lại chọn đi tới đó.
Mặc dù bây giờ mọi người vẫn không hiểu được hành vi của Đoàn Huy nhưng cái tên huyện Bảo An này đã không còn xa lạ nữa, đương nhiên nó còn một cái tên khác nổi tiếng hơn là thành phố Thâm Quyến.
Nghe nói ở đó đang khai phá, đâu đâu cũng là vàng, cũng nghe nói ở đó rất dễ xin vào xưởng, tiền lương cũng trả theo năng suất, chỉ cần chịu làm thì một tháng kiếm hơn trăm đồng không còn là giấc mơ.
Nhưng cho dù mọi người có động lòng thì động lòng, chẳng mấy ai có công việc ổn định lại dám bán công tác để xuôi nam cả.
Mà theo sự nổi tiếng của Thâm Quyến, quần áo nhập từ đó về cũng bắt đầu được những người trẻ tuổi tranh nhau mua, quần ống loe đang trở thành trào lưu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT