"Không dám" cái gì chứ?
Kỷ Tuyền không hiểu.
Toàn thân Kỷ Tuyền căng như dây đàn, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tống Chiêu Lễ. Cảm nhận được hơi nóng từ trán anh ta truyền đến, cô không nén được mà nhíu mày: "Tống Chiêu Lễ."
Tống Chiêu Lễ không đáp lời, tay giữ sau gáy cô càng lúc càng siết chặt, cuối cùng anh ta nghiến răng chống người lên, trực tiếp hôn lên môi cô.
Kỷ Tuyền sững sờ, đơ người như tượng. Đến khi cô phản ứng lại thì bờ môi mím chặt của cô đã bị Tống Chiêu Lễ cạy mở.
Đôi khi có những chuyện không thể nào giải thích nổi.
Ví dụ như lúc này, Kỷ Tuyền cứ cảm thấy Tống Chiêu Lễ như đang mơ vậy.
Nhưng cô lại chẳng thể nào giải thích được vì sao trong giấc mơ của Tống Chiêu Lễ lại có hình bóng của cô.
Nụ hôn kết thúc, thuốc trên tay Kỷ Tuyền cũng đổ hết không còn một giọt.
Tống Chiêu Lễ tựa trán vào trán cô cười khẽ, trong nụ cười có chút chua xót: "Tối hôm đó rõ ràng tôi đã né tránh rồi, là cô cứ nhất quyết muốn trêu chọc tôi."
Kỷ Tuyền biết Tống Chiêu Lễ đang nói đến đêm nào, cô khẽ mím môi im lặng.
Là cô đuối lý.
Tống Chiêu Lễ lại nói: "Đồ lòng lang dạ sói, nuôi cô bao nhiêu năm thật uổng công."
Kỷ Tuyền vẫn không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ Tống Chiêu Lễ chắc là bị sốt đến hồ đồ rồi.
Nói xong hai câu này, Tống Chiêu Lễ như đã dùng hết sức lực của toàn thân, buông Kỷ Tuyền ra rồi ngã vật xuống giường.
Kỷ Tuyền nhìn anh ta vài cái, nhíu mày đứng dậy, xuống lầu tiếp tục lấy nước pha thuốc.
Lần này Kỷ Tuyền cẩn thận hơn, không dám đến gần Tống Chiêu Lễ nữa mà lấy ống hút trong hộp sữa cắm vào ly.
Có lẽ là bản năng sinh tồn của con người, khi ống hút vừa đến gần môi Tống Chiêu Lễ thì anh ta đã há miệng cắn lấy ống hút.
Nhìn Tống Chiêu Lễ uống hết gần hết ly thuốc, Kỷ Tuyền liền thu ly nước về đặt lên tủ đầu giường.
Kỷ Tuyền nhìn chằm chằm Tống Chiêu Lễ một lúc rồi mới đứng dậy, một là vì sợ Tống Chiêu Lễ đột nhiên lên cơn điên, hai là lo lắng nếu Tống Chiêu Lễ thật sự bị sốt đến hồ đồ mà xảy ra chuyện gì thì biết làm sao.
Xác định Tống Chiêu Lễ không lên cơn điên mà cũng không xảy ra chuyện gì bất trắc, Kỷ Tuyền đứng dậy bước ra ngoài, vừa đi vừa nhắn tin cho Khâu Lâm.
[Trợ lý Khâu, Tống tổng uống thuốc rồi, tôi về trước đây.]
Lần này Khâu Lâm trả lời ngay: Quản lý Kỷ, có thể làm phiền cô chăm sóc Tống tổng một đêm không?
Nhìn tin nhắn mà Khâu Lâm gửi đến, chân Kỷ Tuyền khựng lại.
Tin nhắn thứ hai của Khâu Lâm lại tiếp tục được gửi đến: Quản lý Kỷ, thật sự làm phiền cô quá rồi, bên tôi có chút việc không thể nào đi được, mà Tống tổng cũng không có thói quen để người làm chăm sóc.
Không có thói quen để người làm chăm sóc mà lại có thói quen để người ngoài chăm sóc sao?
Chắc hẳn thấy Kỷ Tuyền mãi không trả lời mà lại sợ cô từ chối, nên tin nhắn thứ ba Khâu Lâm gửi đến đã trực tiếp chặn đường lui của cô: "Quản lý Kỷ, cảm ơn cô nhé. Cô nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."
Vẻ mặt Kỷ Tuyền phức tạp, tâm trạng lại còn phức tạp hơn.
Biệt thự của Tống Chiêu Lễ rất lớn, nhưng Kỷ Tuyền không dám tùy tiện vào phòng nào để nghỉ ngơi, cuối cùng cô ngủ trên chiếc ghế sofa ở phòng khách.
Có lẽ vì đổi chỗ ngủ nên Kỷ Tuyền trằn trọc mãi không sao ngủ được, cuối cùng cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ngũ Thư: "Đang làm gì đấy?"
Lúc ba giờ sáng, Ngũ Thư trả lời ngay: Đang làm chó.
Kỷ Tuyền: ??
Ngũ Thư: Chó săn đấy.
Kỷ Tuyền cả đêm không ngủ được, nên bây giờ đầu óc cũng không tỉnh táo lắm: ??
Ngũ Thư: Đang làm chó săn, giúp một đồng nghiệp theo dõi bạn trai cô ta.
Kỷ Tuyền: Nửa đêm rồi mà, kích thích vậy sao?
Ngũ Thư: Đừng có nhắc nữa, quá chó má luôn, hôm nay không phải hai đứa mình đi ăn ở cùng một nhà hàng sao? Sau đó cô ấy nhìn thấy một tên đàn ông đang đút cơm cho một cô gái, còn ân cần lau miệng cho cô gái đó, cô ấy liền nói, giá mà bạn trai của mình được như thế thì tốt biết mấy, cậu đoán xem sao?
Dù sao thì Kỷ Tuyền cũng không ngủ được, nên cô thuận theo lời của cô nàng mà hỏi: Sao nào?
Ngũ Thư: Bọn tôi lại gần nhìn kỹ thì đúng là bạn trai cô ấy thật!!
Kỷ Tuyền: ...
Không biết nên nói đây là chuyện đáng mừng hay chuyện đáng thương nữa.
Nhìn Kỷ Tuyền trả lời bằng một hàng chấm lửng, Ngũ Thư ở đầu dây bên kia hỏi: Không phải bình thường đồng hồ sinh học của cậu chính xác lắm sao? Sao tối nay lại không ngủ được? Bị Tiêu Tấn làm đau lòng hay là bị cái tên hồ ly tinh Tống Chiêu Lễ kia mê hoặc rồi?
Vừa nhắc đến Tống Chiêu Lễ, Kỷ Tuyền đã cảm thấy lòng mình lạnh ngắt.
Mười mấy giây sau, Kỷ Tuyền trả lời Ngũ Thư: Tôi đang nằm trên ghế sofa ở phòng khách nhà Tống Chiêu Lễ đây này.
Kỷ Tuyền gửi tin nhắn này chỉ là để mở đầu thôi, vốn dĩ cô chỉ muốn than thở với Ngũ Thư về những gì đã xảy ra tối nay.
Ai ngờ đầu óc của Ngũ Thư lại khác thường như vậy: Ghế sofa ở phòng khách?? Hai người chơi bời phóng túng đến vậy á??