Kỷ Tuyền không thể nào định nghĩa việc chơi đùa phóng túng hay không, cũng không thể nói rõ được.

Nhưng có một điều bây giờ Kỷ Tuyền rất rõ ràng, chính là cô không muốn nói chuyện với Ngũ Thư nữa, một câu cũng không muốn.

Suy nghĩ và hành động của Kỷ Tuyền được thực hiện đồng thời: Tạm biệt, ngủ ngon.

Ngũ Thư: Đừng mà, đêm dài đằng đẵng mà tôi còn đang ở trước cửa khách sạn cho muỗi ăn, cậu nói chuyện với tôi thêm vài câu nữa đi.


Kỷ Tuyền không trả lời.

Ngũ Thư: Không phải chứ, cậu ơi, cậu thật sự đang ở nhà Tống Chiêu Lễ đấy à??

Kỷ Tuyền vẫn không trả lời.

Ngũ Thư: Tuyển à, cậu đừng có vừa mới ra khỏi hang sói lại chui vào hang cọp đấy nhé!!

Kỷ Tuyền:Cậu lo mà canh chừng đi.

Ngũ Thư: Cậu đoán xem tôi đang theo dõi ai nào?

Kỷ Tuyền: Cậu muốn nói thì nói.

Ngũ Thư: Liêu Bắc, bạn thân của Tống Chiêu Lễ.

Ngũ Thư gửi tin nhắn này xong lại gửi tiếp một tin nhắn khác: Cùng một giuộc cả thôi.

Có lẽ là vì nói chuyện với Ngũ Thư một lúc nên tâm trạng đã thoải mái hơn, sau khi tắt điện thoại, Kỷ Tuyền nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm trên trần nhà một lúc rồi thiếp đi.

Giấc ngủ này của Kỷ Tuyền không được ngon cho lắm.

Dù sao cũng là ở nhà người khác, trong lòng vẫn có chút cảnh giác.

Tỉnh dậy, Kỷ Tuyền còn chưa kịp tỉnh táo hẳn thì đã nhìn thấy Tống Chiêu Lễ đang ngồi trên ghế sofa đối diện xem điện thoại.

Kỷ Tuyền ngẩn người, vội vàng ngồi dậy, ổn định lại tư thế rồi lên tiếng: "Tống tổng."

Tống Chiêu Lễ khẽ liếc mắt nhìn cô, ánh mắt không có chút gợn sóng: "Tỉnh rồi à?"

Kỷ Tuyền: "Vâng."

Tống Chiêu Lễ hỏi: "Tối qua là tôi gọi điện thoại cho cô à?"

Kỷ Tuyền thành thật trả lời: "Phải."

Tống Chiêu Lễ nói: "Sốt đến hồ đồ rồi, tối vốn dĩ muốn gọi cho Khâu Lâm."

Kỷ Tuyền gật đầu: "Tôi biết, lúc gọi điện cho tôi, anh còn gọi tên Khâu Lâm."


Nói xong, Kỷ Tuyền đột nhiên chú ý đến chiếc điện thoại trên tay Tống Chiêu Lễ.

Không phải điện thoại của Tống Chiêu Lễ, mà là của cô!!

Chuông cảnh báo trong lòng Kỷ Tuyền vang lên inh ỏi, đang định nói gì đó thì Tống Chiêu Lễ đã xoay chiếc điện thoại trên tay rồi đặt lên bàn trà: "Ai là người gửi tin nhắn đe dọa cho cô?"

Kỷ Tuyền sững người vài giây rồi cúi đầu xuống, trên màn hình điện thoại là một tin nhắn từ số lạ: Cô tưởng cô chặn tôi là xong chuyện à? Kỷ Tuyền, tôi thấy cô đúng là muốn chết.

Kỷ Tuyền có thể đoán được người gửi tin nhắn là ai.

Đoán được, nhưng lại không thể khẳng định.

Thấy cô xem tin nhắn xong mà không nói gì, Tống Chiêu Lễ liền dùng những ngón tay thon dài chạm nhẹ hai cái vào màn hình điện thoại sắp tắt: "Biết là ai rồi à?"

Kỷ Tuyền ngẩng lên nhìn thẳng vào Tống Chiêu Lễ, cô không đoán được suy nghĩ của anh ta, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tôi không biết là ai, nhưng hôm qua người này đã dùng một số điện thoại khác gửi tin nhắn cho tôi, tôi đã chặn số đó rồi."

Tống Chiêu Lễ nhướn mày, vẻ mặt không rõ vui buồn: "Gặp chuyện như vậy mà không biết báo cảnh sát sao? Chặn số người ta thì có tác dụng gì?"

Tống Chiêu Lễ mặc áo choàng ngủ màu xanh lam, cả người trông có vẻ lười biếng nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ.

Kỷ Tuyền im lặng một lúc, rồi thản nhiên lên tiếng: "Tống tổng, với những người như anh, khi gặp phải người đe dọa, anh chỉ cần cân nhắc hai điều, đó là báo cảnh sát hay là tìm người xử lý đối phương, nhưng với những người bình thường như tôi, khi gặp phải người đe dọa, điều đầu tiên cần phải cân nhắc chính là lợi và hại."

Kể từ ngày hôm qua, Kỷ Tuyền đã nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện.

Tống Chiêu Lễ, người mà cô không thể tránh né, vậy thì cô cứ thoải mái đối mặt thôi. Nghe thấy lời của Kỷ Tuyền, đôi mắt hẹp dài của Tống Chiêu Lễ khẽ nheo lại, có chút không vui.

Kỷ Tuyền dời mắt khỏi anh, đưa tay cầm điện thoại lên: "Mọi người đều nói mạng sống quan trọng hơn tiền bạc, nhưng đối với những người ở tầng lớp thấp của xã hội, thì hai thứ này không thể nào so sánh được."

Tống Chiêu Lễ trầm giọng nói: "Ý cô là tiền quan trọng hơn sự an toàn?"

Kỷ Tuyền ngồi ngay ngắn: "Một trận dịch bệnh đã khiến rất nhiều thành phố phải tạm dừng hoạt động, nhưng vẫn có rất nhiều người ở tầng lớp thấp bất chấp tất cả để kiếm tiền, anh nói xem có phải họ không sợ chết không?"

Nói xong, Kỷ Tuyền quan sát sắc mặt Tống Chiêu Lễ, rồi hít sâu một hơi nói tiếp: "Họ không phải là không sợ chết, mà là chết đói hay chết vì bệnh tật thì cuối cùng cũng là chết, dịch bệnh có phải là nỗi sợ hãi hay không thì chưa biết, nhưng chết đói lại là vấn đề cấp bách trước mắt."

Giọng điệu Kỷ Tuyền khi nói chuyện rất bình tĩnh, ánh mắt của Tống Chiêu Lễ cũng trở nên sâu thẳm hơn.

Sau khi Kỷ Tuyền dứt lời, bầu không khí trở nên ngưng đọng.

Gần một phút sau, Tống Chiêu Lễ mới cầm điện thoại bên cạnh lên gọi một cuộc điện thoại.

Khi điện thoại được kết nối, Tống Chiêu Lễ lạnh giọng nói: "Giúp tôi điều tra một người."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play