Giọng của Tống Chiêu Lễ nghe có vẻ vô cùng khó chịu.
Vừa dứt lời thì anh ta lại ho sặc sụa.
Nghe tiếng ho của Tống Chiêu Lễ, chút buồn ngủ còn sót lại của Kỷ Tuyền cũng tan biến hết.
Vài giây sau, Kỷ Tuyền gắng gượng lên tiếng: "Tống tổng, tôi là Kỷ Tuyền."
Tống Chiêu Lễ như thể không nghe thấy lời cô nói, mà vẫn tiếp tục nói một mình: "Mua cho tôi ít thuốc hạ sốt rồi mang đến đây."
Nói xong, anh ta lại ho vài tiếng rồi cúp máy luôn.
Nghe tiếng động đã tắt ở đầu dây bên kia, Kỷ Tuyền đưa điện thoại ra trước mặt nhìn, khi nhìn thấy màn hình điện thoại tối đen thì cô mím môi thành một đường thẳng.
Cô có thể khẳng định một điều, cô và Tống Chiêu Lễ đúng là khắc khẩu.
Ném điện thoại sang một bên, Kỷ Tuyền bực bội ngồi dậy, đưa tay vuốt tóc.
Một lát sau, Kỷ Tuyền cầm điện thoại lên gọi cho Khâu Lâm.
Điện thoại đổ chuông ba lần, đều không có ai nhấc máy.
Kỷ Tuyền ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài kia, màn đêm đen kịt, cô thì vô cùng chán nản.
Cuối cùng, Kỷ Tuyền vẫn phải lục trong tủ thuốc của nhà mình tìm một ít thuốc hạ sốt rồi ra ngoài.
Dù sao thì nhân vật Tống Chiêu Lễ này, cô thực sự không dám dây vào.
Tống Chiêu Lễ hợp tác với Vạn Thịnh, nên cô biết địa chỉ nhà anh ta.
Dựa vào địa chỉ trong trí nhớ, Kỷ Tuyền lái xe đến đó.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, Kỷ Tuyền đã đến được biệt thự của Tống Chiêu Lễ.
Biệt thự của Tống Chiêu Lễ nằm ở trung tâm thành phố, tuy là trung tâm thành phố nhưng lại vô cùng yên tĩnh, xung quanh đều là khu biệt thự cao cấp, cây xanh tốt, phong thủy tốt, mà lại không hề ồn ào.
Kỷ Tuyền đỗ xe xong liền xuống xe bấm chuông cửa.
Chuông cửa đã được bấm đến bảy tám lần, nhưng trong biệt thự vẫn không có động tĩnh gì.
Đúng lúc Kỷ Tuyền nghĩ mình đã làm tròn bổn phận, định chụp một bức ảnh làm bằng chứng rồi quay xe về thì Khâu Lâm bất ngờ gọi điện đến.
Kỷ Tuyền do dự một lát rồi nhấn nút nghe: "A lô, trợ lý Khâu."
Khâu Lâm: "Quản lý Kỷ, sao cô lại gọi cho tôi muộn như vậy, có chuyện gì vậy? Xin lỗi nhé, tôi vừa mới ngủ quên mất."
Lúc này Kỷ Tuyền hoàn toàn không muốn hỏi vì sao anh ta lại tỉnh dậy, mà chỉ ngắn gọn nói: "Vừa rồi Tống tổng gọi điện thoại cho anh nói là anh ấy bị bệnh, nhưng mà lại gọi nhầm cho tôi."
Khâu Lâm giọng ngạc nhiên: "Vậy ạ?"
Kỷ Tuyền: "Đúng vậy, bây giờ tôi đang ở trước cửa biệt thự của Tống tổng, bấm chuông nãy giờ mà không thấy ai ra mở cửa cả, trợ lý Khâu, anh xem..."
Anh xem hay là tôi cứ về trước nhé, anh tìm bác sĩ đến giúp Tống tổng xem sao.
Kỷ Tuyền đã chuẩn bị sẵn lời nói trong đầu, nhưng còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy Khâu Lâm tiếp lời: "Không sao đâu quản lý Kỷ, cô đừng lo lắng, tôi sẽ đọc mật khẩu cho cô, cô cứ vào thẳng trong nhà đi."
Những lời còn lại của Kỷ Tuyền kẹt lại ở cổ họng, cô cười gượng hai tiếng, rồi cố gắng nặn ra một câu "Cảm ơn".
Khâu Lâm: "Tôi mới là người nên cảm ơn cô, vốn dĩ những việc này là trách nhiệm của tôi mà."
Kỷ Tuyền: "Ha ha."
Khâu Lâm: "Mật khẩu là 241688."
Kỷ Tuyền đáp lại: "Được, để tôi thử xem."
Nói rồi, Kỷ Tuyền đưa tay nhập mật khẩu, "cạch" một cái rồi cửa phòng mở ra.
Lúc này Kỷ Tuyền không hiểu vì sao đầu óc cô lại nhảy số nhanh như vậy, cô đột nhiên nghĩ đến Ngũ Thư.
Nếu bây giờ Ngũ Thư ở đây, cô nàng chắc chắn sẽ nhướn mày hỏi cô: Bất ngờ không? Có thấy bất ngờ không?
Rất bất ngờ, rất ngạc nhiên.
Kỷ Tuyền xách thuốc đẩy cửa đi vào, nói với Khâu Lâm ở đầu dây bên kia: "Trợ lý Khâu, tôi vào được rồi."
Khâu Lâm đáp lại: "Cô cứ đi theo con đường đá sỏi là đến được tòa nhà chính của Tống tổng ở."
Kỷ Tuyền trả lời: "Được."
Khâu Lâm: "Quản lý Kỷ, làm phiền cô rồi."
Kỷ Tuyền nói trái lương tâm: "Không có gì."
Sau khi vào được tòa nhà chính, Kỷ Tuyền cúp điện thoại của Khâu Lâm, làm theo lời anh ta đi lên tầng ba, phòng ngủ chính của Tống Chiêu Lễ.
Cửa phòng ngủ chính đóng chặt, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng ho dữ dội của Tống Chiêu Lễ.
Kỷ Tuyền đi đến trước cửa, giơ tay gõ cửa, nhỏ giọng nói: "Tống tổng, tôi là Kỷ Tuyền."
Trong phòng ngoài tiếng ho ra thì không có tiếng trả lời.
Thôi vậy, cô cũng không thể trông chờ một người đang bị sốt cao có thể trả lời mình vào lúc này được.
Kỷ Tuyền hít một hơi nhẹ, vặn tay nắm cửa, rồi đẩy cửa bước vào.
Ánh đèn trong phòng ngủ chính vàng vọt, Tống Chiêu Lễ đang nằm úp người trên giường, chăn thì chỉ đắp ngang eo, còn nửa thân trên thì... không mặc gì cả.
Bờ vai rộng, eo thon, cơ bắp lộ rõ.
Kỷ Tuyền đi tới đặt thuốc xuống tủ đầu giường, đưa tay sờ trán Tống Chiêu Lễ, quả thật là đang sốt rất cao.
Có lẽ vì bị bệnh nên trông Tống Chiêu Lễ có vẻ bớt hung hăng hơn, mái tóc mái rủ xuống trán trông... có chút đáng yêu.
Đáng yêu?
Khi nghĩ đến từ này mà lại có liên quan đến Tống Chiêu Lễ, Kỷ Tuyền nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này trong đầu.
"Nước."
Kỷ Tuyền vừa thất thần thì Tống Chiêu Lễ đang nằm trên giường đã lên tiếng với giọng khàn đặc.
Kỷ Tuyền nghe vậy liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng xuống dưới nhà lấy một ly nước, rồi nhân tiện bỏ gói thuốc hạ sốt vào trong ly.
Khi quay trở lại phòng ngủ chính, Kỷ Tuyền cúi người xuống hỏi Tống Chiêu Lễ: "Tống tổng, anh có thể ngồi dậy được không?"
Tống Chiêu Lễ hé mắt ra, nhìn chằm chằm vào Kỷ Tuyền một lúc rồi đột nhiên đưa tay nắm lấy gáy cô, mạnh tay kéo cô về phía trước.
Kỷ Tuyền không đứng vững, trực tiếp quỳ một chân xuống đất, nước trong tay cũng đổ gần hết.
Ngay sau đó, còn chưa kịp để cô giãy giụa thì Tống Chiêu Lễ đã hơi nhấc đầu lên, chạm trán mình lên trán cô rồi nói: "Kỷ Tuyền, có phải cô cho rằng tôi không dám không?"