Trong tin nhắn đối phương gửi đến, từng lời từng chữ đều là cảnh cáo.
Kỷ Tuyền mím chặt môi thành một đường thẳng, trả lời: Dựa vào cái gì mà tôi phải tin những gì anh nói là thật?
Đối phương: Năm đó, có phải lúc bố cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam lúc rời đi không?
Kỷ Tuyền: ...
Giống như ký ức đã chết bỗng nhiên ập về.
Trong đầu Kỷ Tuyền đột nhiên lóe lên khung cảnh ngày mà bố cô rời đi.
Ngày hôm đó bố cô quả thật đã mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam.
Như mọi ngày, bố cô cầm cặp tài liệu đi làm, tài xế đã đợi sẵn ngoài cửa.
Trước khi đi, ông cũng như thường lệ ôm mẹ cô, rồi cúi xuống hôn lên má Kỷ Tuyền.
Mọi thứ diễn ra đều bình thường, không có gì khác lạ.
Nếu sau đó bố cô không gọi điện cho mẹ, nếu cô không vô tình nghe được cuộc điện thoại đó, có lẽ cô đã nghĩ rằng bố mình bị bắt cóc chứ không phải bỏ trốn.
Không lâu sau khi bố cô rời khỏi nhà, ông đã gọi điện cho mẹ.
Qua điện thoại, bố cô nói với mẹ rằng công ty đang nợ nần chồng chất, đứng bên bờ vực phá sản, ông thực sự không thể chịu đựng áp lực lớn như vậy nên phải tạm thời lánh mặt một thời gian. Ông bảo mẹ đừng lo lắng, và dặn dò bà nhanh chóng đưa Kỷ Tuyền về nhà ngoại.
Mẹ Kỷ vốn quen với cuộc sống của một bà chủ hào môn. Khi nghe lời bố Kỷ nói, phản ứng đầu tiên của bà không phải là đưa Kỷ Tuyền bỏ chạy mà là khóc thét lên.
Đợi đến khi bà khóc đã đời thì người của công ty cũng đến tận nhà đòi nợ, trực tiếp đưa hai mẹ con cô đến công ty.
Kỷ Tuyền đang chìm đắm trong hồi ức thì điện thoại đang cầm trong tay bỗng rung lên.
Kỷ Tuyền cúi xuống nhìn, sau khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến từ Ngũ Thư, cô hít một hơi rồi nhấn nút nghe: "A lô, Ngũ Thư."
Không giống như Kỷ Tuyền, giọng nói của Ngũ Thư có chút vui vẻ: "Anh họ tôi đồng ý rồi, khi nào thì cậu có thời gian, tôi sắp xếp cho hai người gặp nhau nhé."
Kỷ Tuyền lúc này đang không có tâm trạng: "Hôm nay tôi không có thời gian, ngày mai nhé."
Ngũ Thư: "Được thôi, vậy hẹn vào tối mai nhé."
Kỷ Tuyền: "Ừm."
Sau khi cúp điện thoại với Ngũ Thư, Kỷ Tuyền lại cúi xuống gửi tin nhắn cho số điện thoại vừa rồi: Tôi mặc kệ anh đang giở trò quỷ gì, nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát.
Tin nhắn vừa gửi đi thì bên kia cũng không trả lời.
Kỷ Tuyền im lặng chờ đợi một lúc, dùng ngón tay lướt trên màn hình để chặn số điện thoại đó.
Sau khi suy nghĩ vài phút, Kỷ Tuyền quay sang nhắn tin cho mẹ Kỷ: Mẹ, có tin tức gì về bố không ạ?
Mẹ Kỷ trả lời ngay: Không có.
Kỷ Tuyền biết mẹ Kỷ rất nhát gan, nên không định nói với bà chuyện đã xảy ra hôm nay, cô trả lời: Con chỉ tiện hỏi thôi, mẹ nhớ chăm sóc bản thân cho tốt ạ.
Mẹ Kỷ: Con ở ngoài nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt mới đúng.
Sau khi trò chuyện với mẹ Kỷ vài câu, Kỷ Tuyền cất điện thoại rồi đứng dậy rót cho mình một ly cà phê, bắt đầu chuẩn bị hợp đồng để ngày mai đi ký với Tống Thị.
Kỷ Tuyền không phải không muốn báo cảnh sát, mà là có quá nhiều điều phải lo lắng.
Thứ nhất, cô lo đối phương thực sự biết được thông tin gì đó liên quan đến bố mình.
Thứ hai, kể từ khi đến Vạn Thịnh, cô đã gây ra quá nhiều rắc rối. Tuy rằng trong những chuyện này cô đều là nạn nhân, nhưng bản chất con người thường nông cạn, chỉ nhìn bề ngoài mà không tìm hiểu ngọn ngành.
Họ sẽ có một ấn tượng chủ quan từ trước: Cô là một kẻ gây rắc rối.
Hợp đồng của Tống Thị tương đối phức tạp, phương án khả thi thì Tống Chiêu Lễ đã chấp nhận rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều chi tiết nhỏ cần phải thống nhất lại.
Đợi đến khi hợp đồng soạn xong, xác nhận không có sai sót thì đã là buổi chiều muộn.
Kỷ Tuyền ăn vội một chút đồ ăn nhanh cho xong bữa, cầm điện thoại lên xem giờ thì thấy còn nửa tiếng nữa là đến giờ tan làm.
Có lẽ vì hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra nên sau khi về đến nhà Kỷ Tuyền đã thư thái ngâm mình trong bồn tắm rồi đi ngủ sớm.
Đang ngủ say, điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên đổ chuông. Kỷ Tuyền giật mình, thở dài một hơi, một tay che trán, một tay cầm điện thoại lên bấm nghe.
Cô vừa vuốt màn hình nói một tiếng "A lô" thì đã nghe thấy giọng nói khàn khàn, mệt mỏi của Tống Chiêu Lễ ở đầu dây bên kia: "Khâu Lâm, đến chỗ tôi một chuyến, tôi bị sốt cao rồi."