Câu hỏi của Tống Chiêu Lễ vừa đột ngột vừa mạo muội.

Sau khi anh ta dứt lời, trong điện thoại im lặng kéo dài hơn một phút.

Kỷ Tuyền vừa định thần lại để trả lời thì Tống Chiêu Lễ đã cúp máy.

Nghe tiếng "tút tút" từ điện thoại, Kỷ Tuyền hạ máy xuống, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.


Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Kỷ Tuyền khẽ nhướng mày.

Đây là ý gì?

Gọi nhầm sao?

Còn chưa kịp để Kỷ Tuyền nghĩ nhiều thì cửa phòng trước mặt đột nhiên mở ra, Tiêu Tấn mặt mày hớn hở đứng trước cửa nhìn cô.

Kỷ Tuyền ngẩng mắt lên, nụ cười trên mặt Tiêu Tấn lại càng thêm niềm nở.

"Tuyền Tuyền, em về rồi à."

"Anh vừa nghe thấy ngoài cửa có tiếng động nên đoán là em."

Nói rồi, Tiêu Tấn đưa tay định xách túi giúp Kỷ Tuyền.

Kỷ Tuyền đang xách túi theo phản xạ lùi về phía sau, tránh né một cách rõ ràng.

Nụ cười trên mặt Tiêu Tấn ngượng ngùng trong giây lát, rồi hạ giọng nói: "Tuyền Tuyền, đừng làm dì mất mặt."

Kỷ Tuyền nhìn thẳng vào anh ta, vẻ mặt lạnh tanh.

Tiêu Tấn bị Kỷ Tuyền nhìn đến mức có chút chột dạ, không thể không thừa nhận, Kỷ Tuyền tuy là phụ nữ, nhưng khí chất rất mạnh, đặc biệt là khi trên mặt cô không có ý cười.

Hai người giằng co trước cửa quá lâu, khiến cho mẹ Kỷ và bố mẹ Tiêu đều nhận ra có điều gì đó không ổn.

Mẹ Kỷ lo lắng hai người sẽ cãi nhau ngay trước cửa, để cho hàng xóm láng giềng chê cười, liền lên tiếng: "Tuyền Tuyền, có gì thì vào nhà rồi nói."

Mẹ Kỷ vừa dứt lời, Kỷ Tuyền "Vâng" một tiếng, đẩy Tiêu Tấn ra, bước vào trong nhà.

Kỷ Tuyền đẩy mạnh tay khiến Tiêu Tấn loạng choạng lùi về sau hai bước.

Thấy vậy, mẹ Tiêu lập tức tỏ vẻ không hài lòng, bà ta đứng dậy, không nhắc đến chuyện Kỷ Tuyền vừa đẩy Tiêu Tấn mà khéo léo chuyển sang chuyện cô không tôn trọng người lớn: "Tuyền Tuyền, chúng ta đợi cháu cả buổi rồi, sao bây giờ cháu mới về?"

Kỷ Tuyền nhếch môi, giọng nói xa cách lạnh nhạt: "Công ty có việc."


Nghe vậy, mẹ Tiêu cười khẩy: "Bận gì chứ? Cháu chỉ là một trưởng phòng quèn thì bận được đến đâu? Chẳng lẽ còn bận hơn cả Tiêu Tấn, phó tổng giám đốc à?"

Nói xong, không đợi Kỷ Tuyền trả lời thì lại nói tiếp: "Hơn nữa, hôm nay là ngày mà chúng ta đã hẹn trước rồi, chứ đâu phải là quyết định tạm thời, cháu chẳng lẽ không biết..."

Mẹ Tiêu khí thế hùng hổ, nói đến nửa chừng thì bị Tiêu Tấn nhíu mày cắt ngang: "Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi, dạo gần đây Tuyền Tuyền đang đi công tác, hôm nay mới về."

Nghe Tiêu Tấn bênh vực Kỷ Tuyền, sắc mặt mẹ Tiêu càng thêm khó coi: "Con có tiền đồ gì không vậy? Chưa cưới mà nó đã dám sai bảo con thế này, cưới về rồi chẳng phải nó leo lên đầu lên cổ con ngồi à?"

Lời này của mẹ Tiêu thốt ra thì có khác gì đã trở mặt đâu.

Mẹ Kỷ liếc nhìn Kỷ Tuyền, sắc mặt xanh mét, đang định lên tiếng thì đã nghe thấy Kỷ Tuyền thản nhiên nói: "Dì à, dì cứ yên tâm, con sẽ không cưỡi lên đầu Tiêu Tấn đâu."

Mẹ Tiêu cho rằng Kỷ Tuyền đã chịu khuất phục, cười khẩy một tiếng: "Nói thì hay lắm, cháu còn dám động tay đẩy Tiêu Tấn trước mặt chúng tôi, sau lưng chúng tôi thì..."

Mẹ Tiêu còn chưa kịp nói xong thì Kỷ Tuyền đã đặt túi xách trên tay xuống, cắt ngang lời bà ta: "Vì hai đứa con căn bản sẽ không kết hôn."

Kỷ Tuyền vừa dứt lời, cả phòng khách im bặt.

Mẹ Tiêu trố mắt nhìn Kỷ Tuyền, miệng há hốc hồi lâu không ngậm lại được, cuối cùng quay sang nhìn Tiêu Tấn: "Con có nghe thấy nó nói gì không?"

Lúc này Tiêu Tấn nào còn tâm trí đâu mà để ý đến mẹ mình. Bên công ty đã có người xì xào về chuyện anh ta và vợ của Tổng giám đốc Vương, bây giờ anh ta phải nhanh chóng cưới Kỷ Tuyền để dập tắt tin đồn.

Nếu những lời đồn đại này đến tai Tổng giám đốc Vương thì chức phó tổng của anh ta coi như xong đời.

Tiêu Tấn hít sâu một hơi, tiến lên định nắm tay Kỷ Tuyền: "Tuyền Tuyền, anh biết em vẫn còn giận anh, nhưng chúng ta đều là người trưởng thành rồi, em không thể vì chút nóng giận mà hành động theo cảm tính được, thiệp mời đều đã phát hết rồi, nếu giờ hủy hôn, thì em bảo dì còn mặt mũi nào nữa..."

Lời của Tiêu Tấn nghe thì có vẻ như đang cầu xin sự tha thứ của Kỷ Tuyền, nhưng từng lời từng chữ đều là sự đe dọa.

Anh ta biết người cô quan tâm nhất chính là mẹ Kỷ.

Vậy nên anh ta hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô, dùng điểm yếu này để thao túng cô.

Tiêu Tấn nói xong, thấy Kỷ Tuyền không lên tiếng thì thầm thở phào.

Ngay khi anh ta tưởng rằng Kỷ Tuyền sẽ mềm lòng thì Kỷ Tuyền lạnh giọng nói: "Tiêu Tấn, tin nhắn mà vừa nãy em gửi anh, anh đã nhận được chưa?"

Tiêu Tấn cứng đờ người.

Kỷ Tuyền thu ánh mắt đang nhìn vào mặt anh ta về, quay sang nhìn bố mẹ Tiêu: "Có lẽ Tiêu Tấn chưa nói với hai bác, hai đứa con đã chia tay nhau được một tháng rồi, nguyên nhân là do con đã bắt gặp anh ta ngoại tình với người phụ nữ khác."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play