Lời của Kỷ Tuyền như sét đánh ngang tai, khiến cho cả ba người lớn tuổi có mặt ở đó đều sững sờ.

Đặc biệt là mẹ Tiêu, vừa nãy còn khí thế hung hăng, giờ phút này chỉ còn lại sự không thể tin nổi, bà ta túm lấy cánh tay Tiêu Tấn chất vấn: "Con bé nói thật hay đùa vậy?"

Mặt Tiêu Tấn đỏ bừng, tay nắm lấy tay Kỷ Tuyền siết chặt.

Kỷ Tuyền không đổi sắc mặt nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Tiêu Tấn, anh làm em đau rồi đấy."


Tiêu Tấn hít sâu hai hơi, đột nhiên buông tay ra, cười lạnh: "Kỷ Tuyền, cô nói tôi ngoại tình, vậy cô có dám nói cho dì biết, tối ngày 17 tháng này cô đã ở cùng ai không?"

Kỷ Tuyền trên đường đến đây đã chuẩn bị sẵn tinh thần để trở mặt với Tiêu Tấn.

Cô cũng sớm liệu được Tiêu Tấn sẽ dùng chuyện này để cắn ngược lại cô.

Vậy nên cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Kỷ Tuyền xoay nhẹ cổ tay bị anh ta nắm đến đau, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tiêu Tấn, anh có muốn nghe lại xem mình đang nói gì không? Hai chúng ta chia tay từ tháng trước rồi, tháng này vào tối ngày 17 tôi ở cùng ai, thì có liên quan gì đến anh?"

Tiêu Tấn cứng họng: "..."

Kỷ Tuyền: "Vì anh đã muốn biết như vậy, thì tôi cũng không ngại nói cho anh biết, tôi đã có bạn trai mới rồi, tối hôm đó tôi chính là ở cùng anh ấy đấy."

Tiêu Tấn trừng mắt nhìn Kỷ Tuyền, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không tin."

Kỷ Tuyền cong môi cười khẩy: "Anh tin hay không, thì có quan trọng gì sao?"

Bầu không khí lúc này căng thẳng như dây đàn sắp đứt.

Mẹ Tiêu nhìn hai người, đưa tay lên đánh vào người Tiêu Tấn.

Thấy vậy, mẹ Kỷ lo lắng mẹ Tiêu sẽ làm Kỷ Tuyền bị thương, liền bước tới nắm lấy tay bà ta, che chở cho con gái.

Kỷ Tuyền nhíu mày: "Mẹ."

Mẹ Kỷ che chắn cho Kỷ Tuyền, nhỏ giọng nói: "Có mẹ ở đây, không ai được phép bắt nạt con."

Kỷ Tuyền mím môi, trong lòng chua xót vô cùng.

Kể từ khi nhà họ Kỷ gặp chuyện, hai mẹ con cô luôn sống trong thấp thỏm lo sợ, sợ rằng đi sai một bước là sẽ gây ra rắc rối.

Nhưng dù đã cẩn thận như vậy, thì những chuyện thị phi này vẫn chưa từng bớt đi chút nào.

Mẹ Tiêu đánh Tiêu Tấn chỉ là làm màu thôi. Trông thì có vẻ mạnh tay nhưng đánh một hồi lâu mà trên người Tiêu Tấn chẳng có lấy một vết đỏ.

Mẹ Tiêu đang cố tình làm trò, bà ta tin chắc rằng mẹ Kỷ và Kỷ Tuyền vốn dễ tính nên nhất định sẽ ra mặt can ngăn.

Ai ngờ bà ta đánh hồi lâu mà mẹ Kỷ và Kỷ Tuyền đều không có bất cứ biểu hiện gì, mẹ Tiêu thu tay lại, mặt xụ xuống, điều chỉnh nhịp thở, lập tức thay đổi sắc mặt rồi nói: "Chuyện ngoại tình này, cũng không thể trách một người được."

Mẹ Kỷ bị những lời này làm cho bật cười: "Ý bà là Tiêu Tấn nhà bà ngoại tình, thì Kỷ Tuyền nhà tôi cũng có trách nhiệm à?"

Mẹ Tiêu miệng lưỡi trơn tru, đảo trắng thay đen: "Đương nhiên rồi."

Nói xong, mẹ Tiêu nhìn mẹ Kỷ và Kỷ Tuyền rồi trợn mắt: "Không phải tôi nói chứ, con bé Tuyền Tuyền nhà bà là con gái mà cũng quá mạnh mẽ, mà ngày nào cũng chạy công trình, chẳng có chút nữ tính nào, chuyện này tuy Tiêu Tấn có làm không đúng, nhưng..."

Mẹ Tiêu vừa nói đến chữ "nhưng" thì mẹ Kỷ đã xoay người cầm ly trà trên bàn lên hất thẳng vào mặt bà ta.

Ngay sau đó, không đợi mẹ Tiêu kịp phản ứng thì mẹ Kỷ đã nhanh chân vào bếp lấy một chiếc cán bột ra để đánh người.

Trong nhất thời, khung cảnh trong phòng khách trở nên vô cùng hỗn loạn.

Vài phút sau, cả ba người nhà họ Tiêu đã bị mẹ Kỷ đuổi đánh ra khỏi cửa.

Mẹ Kỷ đóng sầm cửa lại, lưng tựa vào ván cửa, tức giận đến mức tay cầm cán bột run rẩy.

Kỷ Tuyền: "Mẹ."

Mẹ Kỷ chưa từng mất bình tĩnh như vậy trước mặt Kỷ Tuyền, bà ngẩng lên nhìn cô, trên mặt có chút xấu hổ, dùng tay còn lại vuốt lại mái tóc mai rồi nói: "Trưa nay, trưa nay ăn sủi cảo."

Nói xong, mẹ Kỷ bước về phía nhà bếp.

Kỷ Tuyền nhìn theo bóng lưng của mẹ mình thì hốc mắt bỗng đỏ lên.

Mẹ Kỷ đi được vài bước thì như cảm thấy điều gì đó, dừng bước quay đầu lại, hít sâu một hơi rồi nói: "Mẹ là người sĩ diện, nhưng mẹ không thể vì sĩ diện mà đẩy con vào hố lửa được."

Kỷ Tuyền không nói gì, nước mắt lã chã rơi xuống.

Hai mẹ con nhìn nhau, mẹ Kỷ siết chặt cán bột trong tay, rồi quay người đi vào bếp.

Một lúc sau, Kỷ Tuyền đi vào bếp, từ phía sau ôm lấy eo mẹ, nghẹn ngào: "Mẹ."

Mẹ Kỷ cũng khóc: "Là cái nhà này đã làm liên lụy đến con."

Kỷ Tuyền: "Không có."

Mẹ Kỷ: "Nếu không phải là cái nhà này, thì với tính cách của con, sẽ không phải nhẫn nhịn khi gặp chuyện như thế này đâu, mẹ biết mà, con sợ mẹ buồn, sợ mẹ không ngẩng mặt lên nhìn họ hàng được."

Cuộc đời con người thật sự sống rất khó khăn.

Khi còn trẻ, bạn cứ nghĩ người ngoài sẽ khinh thường mình khi mình không có gì. Đến một độ tuổi nào đó, bạn mới hiểu, họ hàng bạn bè mới là tấm "gương soi" chân thực nhất.

Ghét bạn nghèo, sợ bạn giàu, ghen tị khi bạn có, cười nhạo khi bạn không có.

Lúc này, tại văn phòng tổng giám đốc Tống thị.

Tống Chiêu Lễ đang đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc, vẻ mặt ảm đạm không rõ.

Liêu Bắc ngồi ở trên ghế sofa cách đó không xa, hai tay thoải mái dang ra, nhìn bóng lưng của anh ta, dùng ngón tay thon dài gõ lên tay vịn ghế sofa: "Lão Tống, tôi thật sự rất tò mò, theo lý mà nói thì Kỷ Tuyền cũng không phải gu của cậu, sao cậu lại trúng bùa cô ta thế?"
Chương 27: Ghét bạn nghèo, sợ bạn giàu

Lời của Kỷ Tuyền như sét đánh ngang tai, khiến cho cả ba người lớn tuổi có mặt ở đó đều sững sờ.


Đặc biệt là mẹ Tiêu, vừa nãy còn khí thế hung hăng, giờ phút này chỉ còn lại sự không thể tin nổi, bà ta túm lấy cánh tay Tiêu Tấn chất vấn: "Con bé nói thật hay đùa vậy?"

Mặt Tiêu Tấn đỏ bừng, tay nắm lấy tay Kỷ Tuyền siết chặt.

Kỷ Tuyền không đổi sắc mặt nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Tiêu Tấn, anh làm em đau rồi đấy."

Tiêu Tấn hít sâu hai hơi, đột nhiên buông tay ra, cười lạnh: "Kỷ Tuyền, cô nói tôi ngoại tình, vậy cô có dám nói cho dì biết, tối ngày 17 tháng này cô đã ở cùng ai không?"

Kỷ Tuyền trên đường đến đây đã chuẩn bị sẵn tinh thần để trở mặt với Tiêu Tấn.

Cô cũng sớm liệu được Tiêu Tấn sẽ dùng chuyện này để cắn ngược lại cô.

Vậy nên cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Kỷ Tuyền xoay nhẹ cổ tay bị anh ta nắm đến đau, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tiêu Tấn, anh có muốn nghe lại xem mình đang nói gì không? Hai chúng ta chia tay từ tháng trước rồi, tháng này vào tối ngày 17 tôi ở cùng ai, thì có liên quan gì đến anh?"

Tiêu Tấn cứng họng: "..."

Kỷ Tuyền: "Vì anh đã muốn biết như vậy, thì tôi cũng không ngại nói cho anh biết, tôi đã có bạn trai mới rồi, tối hôm đó tôi chính là ở cùng anh ấy đấy."

Tiêu Tấn trừng mắt nhìn Kỷ Tuyền, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không tin."

Kỷ Tuyền cong môi cười khẩy: "Anh tin hay không, thì có quan trọng gì sao?"

Bầu không khí lúc này căng thẳng như dây đàn sắp đứt.

Mẹ Tiêu nhìn hai người, đưa tay lên đánh vào người Tiêu Tấn.

Thấy vậy, mẹ Kỷ lo lắng mẹ Tiêu sẽ làm Kỷ Tuyền bị thương, liền bước tới nắm lấy tay bà ta, che chở cho con gái.

Kỷ Tuyền nhíu mày: "Mẹ."

Mẹ Kỷ che chắn cho Kỷ Tuyền, nhỏ giọng nói: "Có mẹ ở đây, không ai được phép bắt nạt con."

Kỷ Tuyền mím môi, trong lòng chua xót vô cùng.

Kể từ khi nhà họ Kỷ gặp chuyện, hai mẹ con cô luôn sống trong thấp thỏm lo sợ, sợ rằng đi sai một bước là sẽ gây ra rắc rối.

Nhưng dù đã cẩn thận như vậy, thì những chuyện thị phi này vẫn chưa từng bớt đi chút nào.

Mẹ Tiêu đánh Tiêu Tấn chỉ là làm màu thôi. Trông thì có vẻ mạnh tay nhưng đánh một hồi lâu mà trên người Tiêu Tấn chẳng có lấy một vết đỏ.

Mẹ Tiêu đang cố tình làm trò, bà ta tin chắc rằng mẹ Kỷ và Kỷ Tuyền vốn dễ tính nên nhất định sẽ ra mặt can ngăn.

Ai ngờ bà ta đánh hồi lâu mà mẹ Kỷ và Kỷ Tuyền đều không có bất cứ biểu hiện gì, mẹ Tiêu thu tay lại, mặt xụ xuống, điều chỉnh nhịp thở, lập tức thay đổi sắc mặt rồi nói: "Chuyện ngoại tình này, cũng không thể trách một người được."

Mẹ Kỷ bị những lời này làm cho bật cười: "Ý bà là Tiêu Tấn nhà bà ngoại tình, thì Kỷ Tuyền nhà tôi cũng có trách nhiệm à?"

Mẹ Tiêu miệng lưỡi trơn tru, đảo trắng thay đen: "Đương nhiên rồi."

Nói xong, mẹ Tiêu nhìn mẹ Kỷ và Kỷ Tuyền rồi trợn mắt: "Không phải tôi nói chứ, con bé Tuyền Tuyền nhà bà là con gái mà cũng quá mạnh mẽ, mà ngày nào cũng chạy công trình, chẳng có chút nữ tính nào, chuyện này tuy Tiêu Tấn có làm không đúng, nhưng..."

Mẹ Tiêu vừa nói đến chữ "nhưng" thì mẹ Kỷ đã xoay người cầm ly trà trên bàn lên hất thẳng vào mặt bà ta.

Ngay sau đó, không đợi mẹ Tiêu kịp phản ứng thì mẹ Kỷ đã nhanh chân vào bếp lấy một chiếc cán bột ra để đánh người.

Trong nhất thời, khung cảnh trong phòng khách trở nên vô cùng hỗn loạn.

Vài phút sau, cả ba người nhà họ Tiêu đã bị mẹ Kỷ đuổi đánh ra khỏi cửa.

Mẹ Kỷ đóng sầm cửa lại, lưng tựa vào ván cửa, tức giận đến mức tay cầm cán bột run rẩy.

Kỷ Tuyền: "Mẹ."

Mẹ Kỷ chưa từng mất bình tĩnh như vậy trước mặt Kỷ Tuyền, bà ngẩng lên nhìn cô, trên mặt có chút xấu hổ, dùng tay còn lại vuốt lại mái tóc mai rồi nói: "Trưa nay, trưa nay ăn sủi cảo."

Nói xong, mẹ Kỷ bước về phía nhà bếp.

Kỷ Tuyền nhìn theo bóng lưng của mẹ mình thì hốc mắt bỗng đỏ lên.

Mẹ Kỷ đi được vài bước thì như cảm thấy điều gì đó, dừng bước quay đầu lại, hít sâu một hơi rồi nói: "Mẹ là người sĩ diện, nhưng mẹ không thể vì sĩ diện mà đẩy con vào hố lửa được."

Kỷ Tuyền không nói gì, nước mắt lã chã rơi xuống.

Hai mẹ con nhìn nhau, mẹ Kỷ siết chặt cán bột trong tay, rồi quay người đi vào bếp.

Một lúc sau, Kỷ Tuyền đi vào bếp, từ phía sau ôm lấy eo mẹ, nghẹn ngào: "Mẹ."

Mẹ Kỷ cũng khóc: "Là cái nhà này đã làm liên lụy đến con."

Kỷ Tuyền: "Không có."

Mẹ Kỷ: "Nếu không phải là cái nhà này, thì với tính cách của con, sẽ không phải nhẫn nhịn khi gặp chuyện như thế này đâu, mẹ biết mà, con sợ mẹ buồn, sợ mẹ không ngẩng mặt lên nhìn họ hàng được."

Cuộc đời con người thật sự sống rất khó khăn.

Khi còn trẻ, bạn cứ nghĩ người ngoài sẽ khinh thường mình khi mình không có gì. Đến một độ tuổi nào đó, bạn mới hiểu, họ hàng bạn bè mới là tấm "gương soi" chân thực nhất.

Ghét bạn nghèo, sợ bạn giàu, ghen tị khi bạn có, cười nhạo khi bạn không có.

Lúc này, tại văn phòng tổng giám đốc Tống thị.

Tống Chiêu Lễ đang đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc, vẻ mặt ảm đạm không rõ.

Liêu Bắc ngồi ở trên ghế sofa cách đó không xa, hai tay thoải mái dang ra, nhìn bóng lưng của anh ta, dùng ngón tay thon dài gõ lên tay vịn ghế sofa: "Lão Tống, tôi thật sự rất tò mò, theo lý mà nói thì Kỷ Tuyền cũng không phải gu của cậu, sao cậu lại trúng bùa cô ta thế?"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play