Lời của mẹ Kỷ khiến cho cảm xúc vừa mới nguôi ngoai của Kỷ Tuyền lại lạnh toát từ đầu đến chân.

Thấy sắc mặt Kỷ Tuyền trở nên khó coi, Ngũ Thư liền đặt đũa xuống.

Kỷ Tuyền mím môi, để tránh cho mẹ Kỷ phải lo lắng, cô không để lộ cảm xúc của mình: "Mẹ, con vẫn còn ở công ty."

Nghe vậy, mẹ Kỷ kinh ngạc: "Sao con còn ở công ty? Chẳng phải đã nói hôm nay hai nhà cùng nhau ăn cơm sao?"


Đúng là trước đây đã nói như vậy.

Nhưng đó là trước khi Tiêu Tấn ngoại tình.

Mẹ Kỷ vừa dứt lời, không nghe thấy Kỷ Tuyền trả lời, liền hạ giọng hỏi: "Có phải con và Tiêu Tấn cãi nhau rồi không? Mẹ thấy hôm nay nó đến đây trông có vẻ hơi căng thẳng."

Kỷ Tuyền hít một hơi nhẹ qua điện thoại, cuối cùng vẫn không nói ra: "Mẹ, một tiếng nữa con về đến nhà."

Có những lời, khi không có mặt ở đó thì cô không thể nói ra được.

Nghe Kỷ Tuyền nói vậy, mẹ Kỷ cũng không hỏi thêm: "Ừ, vậy mẹ cứ tiếp đãi họ trước, con tự lái xe cẩn thận trên đường nhé."

Nói xong, mẹ Kỷ dừng lại một chút, rồi nhỏ giọng nói thêm: "Dù có xảy ra chuyện gì, con cũng đừng sợ, có mẹ ở đây mà."

Nghe vậy, trong lòng Kỷ Tuyền vừa chua xót vừa ấm áp: "Dạ."

Cúp điện thoại, Kỷ Tuyền cầm khăn giấy trên bàn lau miệng: "Cậu cứ ăn trước đi, tôi về Diêm Thành một chuyến."

Ngũ Thư ngạc nhiên: "Bây giờ á?"

Kỷ Tuyền gật đầu: "Tiêu Tấn dẫn bố mẹ anh ta đến nhà tôi rồi."

Ngũ Thư: "Không phải chứ, hắn ta bị điên à? Chẳng phải cậu và hắn ta đã nói rõ ràng rồi sao? Hắn ta muốn làm cái trò gì thế?"

Kỷ Tuyền đặt chiếc khăn giấy vừa lau miệng xuống bàn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi nghi ngờ hắn ta khăng khăng muốn cưới tôi như vậy là để lợi dụng danh nghĩa hôn nhân che đậy những việc làm mờ ám."

Ngũ Thư nghiến răng nghiến lợi: "Thật là vô liêm sỉ mà."

Kỷ Tuyền cười chế nhạo, không đáp lời.

Ngũ Thư nhìn Kỷ Tuyền, lấy chìa khóa xe trên bàn đưa cho cô: "Lái xe của tôi đi."

Kỷ Tuyền không nhận, đẩy lại: "Xe và đàn ông đều không mượn, không mượn của người khác, cũng không cho người khác mượn."

Ngũ Thư bị nguyên tắc của cô làm cho tức cười: "Đã đến nước này rồi mà cậu vẫn còn giữ nguyên tắc."

Kỷ Tuyền đưa tay gạt tóc mai sang một bên: "Càng những lúc như thế này thì càng phải giữ bình tĩnh."

Ra khỏi nhà hàng, Kỷ Tuyền bắt taxi về nơi cô ở, bỏ vali xuống, thay quần áo, rồi lái xe về Diêm Thành.

Diêm Thành cách Thanh Thành khoảng bốn mươi lăm phút đi đường cao tốc, cũng không quá xa.

Trên đường đi, Kỷ Tuyền gọi cho Tiêu Tấn ba cuộc điện thoại.

Điện thoại đều có tín hiệu nhưng Tiêu Tấn không nghe máy.

Sau khi cúp máy cuộc gọi thứ ba, Kỷ Tuyền gửi cho Tiêu Tấn một tin nhắn thoại trên WeChat: "Tiêu Tấn, lát nữa trước mặt bố mẹ anh, chuyện gì xảy ra cũng đều là do anh tự làm tự chịu."

Gửi xong tin nhắn thoại, Kỷ Tuyền ném điện thoại lên bảng điều khiển, rồi tập trung lái xe.

Khi Kỷ Tuyền đến Diêm Thành thì cũng đã một tiếng sau.

Biệt thự cũ của nhà họ Kỷ đã bị niêm phong, bây giờ họ đang sống ở một khu nhà cũ nát.

Căn nhà đã cũ kỹ, có tuổi đời khá lâu, là do ông ngoại của Kỷ Tuyền để lại.

Kỷ Tuyền đỗ xe trong sân, rồi lên lầu.

Khi đi đến tầng hai thì gặp được người hàng xóm cũ, đối phương cười chào cô: "Tuyền Tuyền về rồi à, là về để bàn chuyện cưới xin phải không, sáng nay cô thấy bạn trai của cháu dẫn bố mẹ đến rồi."

Kỷ Tuyền cười hiền hòa đáp lại, không tiếp lời này mà chỉ lịch sự chào hỏi: "Dì Lý trông càng ngày càng trẻ ra đấy ạ."

Đối phương cười đến mức mắt híp lại: "Cái con bé này, đúng là khéo mồm khéo miệng."

Sau khi chào hỏi xã giao, Kỷ Tuyền nghiêng người để đối phương xuống lầu trước.

Nhìn đối phương đi xuống cầu thang rẽ vào góc khuất, cô mới bước chân lên trên.

Mẹ Kỷ ở tầng năm của một khu nhà cũ, không có thang máy, chỉ có cầu thang bộ bằng xi măng.

Kỷ Tuyền vừa đến cửa đã nghe thấy giọng nói cao vút, đầy vẻ tự đắc của mẹ Tiêu vọng ra từ bên trong.

"Tôi nói thật nhé, Kỷ Tuyền mà gả được cho Tiêu Tấn nhà tôi thì đúng là tổ tiên tích đức mấy đời."

"Nói theo kiểu xưa thì là mồ mả tổ tiên nhà nó bốc khói xanh."

"Tuy câu này hơi thô, nhưng lời thô thì mới là lời thật."

Mẹ Tiêu vừa dứt lời, mẹ Kỷ ở một bên rót thêm nước cho bà ta, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo.

Tiêu Tấn luôn biết cách đối nhân xử thế, anh ta vội vàng đứng dậy nhận lấy ấm trà từ tay mẹ Kỷ: "Dì à, để con làm cho."

Mẹ Kỷ cười rồi thả tay ra ngồi xuống.

Mẹ Tiêu thấy vậy lại được đà tự khen: "Thật đấy, mẹ của Tuyền Tuyền à, Tiêu Tấn nhà tôi được tôi dạy dỗ tốt thật sự, đúng là không phải người bình thường."

Kỷ Tuyền đứng ở cửa, nghe những lời này mà trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.

Cô vẫn còn nhớ khi Kỷ Thị chưa phá sản, nhà họ Kỷ chưa sụp đổ, thì mẹ Tiêu không hề có bộ mặt này.

Không thể để mẹ Kỷ phải chịu đựng sự tủi thân này được, Kỷ Tuyền đưa tay đẩy cửa ra.

Ai ngờ, cô vừa mới đặt tay lên tay nắm cửa thì chiếc điện thoại trong túi bỗng đổ chuông.

Kỷ Tuyền nhíu mày thu tay về, lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy cuộc gọi đến từ Tống Chiêu Lễ thì cô khựng lại một chút, do dự một lát rồi nhấn nút nghe: "Tống tổng."

Giọng Tống Chiêu Lễ trầm thấp, nam tính: "Nghe nói cô sắp kết hôn?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play